Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

Lọng cọng (25)

Nó mới ba tuổi, ưa bắt chước, lại sống ở trong cái xóm nhỏ SG mà nhà nào nhà nấy để cửa mở từ sáng tới tối, người lớn chạy qua chạy lại nói chuyện bếp núc thời trang phim ảnh thời sự, còn con nít chạy qua chạy lại giỡn rần rần thức tới mười giờ đêm chưa ngủ, nên có vốn từ phong phú thấy ham. Nó dzìa quê nội chơi, ai hỏi gì nó cũng trả lời rành rọt trơn tru. Nó nói chuyện thôi mà bà Tư, bà Năm, bà Tám, bà Chín cười lăn cười bò mê mệt dzí nó.

Mới hồi hôm, hai cô cháu ngồi vỉa hè uống sinh tố. Cô ba một muỗng nó một muỗng. Được chừng nửa ly thì nó ngậm miệng lắc đầu. Cô ba năn nỉ uống đi con, cô ba uống một mình sao nổi. Nó vẫn lắc đầu làm lơ ngó ra đường. Cô ba lại năn nỉ ỉ ôi nữa uống đi mà, con bắt cô ba uống nhiều quá cô ba bị béo phì rồi sao. Nó quay qua dòm cô ba chằm chằm rồi ra vẻ chị hai: thôi, thấy cô ba tội nghiệp quá để con uống phụ cô ba! :D

Mới bữa kia, cô ba đi làm dzìa, long thể bất an nên đi thẳng lên lầu. Nó lù lù leo lên, vô phòng kiếm, thấy cô ba nằm im ru trong bóng tối. Nó ngó kỹ thấy cô ba hổng có nhắm mắt mới cười hehe: mèn ơi, cô ba làm cái gì hổng mở đèn mà nằm một đống tù lu tú lu dzậy cô ba?? Haha cô ba cười muốn bể bụng, hổng biết nó học chữ tù lu tú lu ở đâu :D.

Nhớ có lần, nó làm cô ba đơ giữa chợ. Tại hai chị em nó ưa bị bón nên mẹ nó ưa chú trọng chuyện ăn uống sao cho dễ đi cầu. Còn cô ba thì chủ nhật nào cũng khoái dắt tay nó lội bộ ra chợ ăn bún bò, bị cả hai cô cháu ăn riết ghiền. Bữa đó, ngồi kế dì kia thấy nó cột hai sừng sáng sủa dễ cưng, nên nựng nịu, kêu nó ráng ăn nhiều cho mau lớn nha con. Nó nhai nuốt xong mớ bún trong miệng mới quay qua trả lời đàng hoàng rõ ràng: dạ hông, mẹ con nói ăn-nhiều-cho-nó-dễ-ỉa!! Hehe, bữa đó, ngoài đường giữa chợ, hông chỉ có cô ba bị sặc. Ai mờ biết nó nói quá to quá tự tin dzữ dzậy.

Nói nào ngay, ba nó nào giờ cưng nó số một. Lúc mới có em hay bị chọc ra rìa, sợ nó sanh nạnh, ba nó hay ôm nó cưng nựng dù cho có thêm mấy đứa em nữa thì ba cũng thương con số một không-bao-giờ-thay-đổi nha con gái cưng. Ba nó hay nhấn mạnh mấy chữ cuối, cho nên nó hay tự hào khoe với mọi người ba nó thương nó lắm. Và nó, lỡ thương cô ba sâu đậm rồi... nên hễ có ai muốn chia rẽ hai cô cháu, kêu nó đừng có đeo quá để cô ba đi lấy chồng... nó sẽ cười, hổng màng người ta nói gì, nó đè mặt cô ba ra hun lấy hun để, vừa hun vừa nói chớ hun nhiều là thương nhiều nè cô ba, thương nhiều là không-bao-giờ-thay-đổi nè cô ba. Cái câu không bao giờ thay đổi nó nhấn nhá y hệt thằng ba nó hà ;)

...



Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

Chuyện người ở lại

Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, trên thuyền cứu hộ chỉ còn thừa duy nhất 1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân nhảy lên thuyền cứu hộ.

Người phụ nữ đứng trên con thuyền sắp chìm, hét lên với người đàn ông một câu "..."

Kể đến đây, thầy giáo hỏi học sinh: “Các em đoán xem, người phụ nữ sẽ hét lên câu gì?”

Tất cả học sinh phẫn nộ, nói rằng: “Em hận anh, em đã nhìn nhầm người rồi.”

Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh mãi vẫn không trả lời, liền hỏi cậu bé. Cậu học sinh nói: “Thầy ơi, em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: Chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé!”

Thầy giáo ngạc nhiên hỏi: “Em nghe qua câu chuyện này rồi ư?”

Học sinh lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mà mẹ em trước khi mất cũng nói với bố em như vậy.”

Thầy giáo xúc động: “Trả lời rất đúng.”

Người đàn ông được cứu sống trở về quê hương, một mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau, anh ta mắc bệnh qua đời, người con gái lúc sắp xếp kỷ vật, phát hiện quyển nhật ký của bố. Hóa ra, lúc mẹ và bố ngồi trên chiếc tàu ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y, trong giây phút quyết định, người chồng đã dành lấy cơ hội sống duy nhất về phần mình. Trong nhật ký viết rằng : “Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy biển, nhưng anh không thể. Vì con gái chúng ta, anh chỉ có thể để em một mình ngủ giấc ngủ dài dưới đáy đại dương sâu thẳm. Anh xin lỗi.”

Kể xong câu chuyện, phòng học trở nên im ắng, các em học sinh đã hiểu được ý nghĩa câu chuyện. Thiện và ác trên thế gian, có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt, bởi vậy đừng nên dễ dàng nhận định người khác. Người thích chủ động thanh toán tiền, không phải bởi vì người ta dư dả, mà là người ta xem trọng tình bạn hơn tiền bạc. Trong công việc, người tình nguyện nhận nhiều việc về mình, không phải bởi vì người ta ngốc, mà là người ta hiểu được ý nghĩa trách nhiệm. Sau khi cãi nhau người xin lỗi trước, không phải bởi vì người ta sai, mà là người ta hiểu được nên trân trọng người bên cạnh mình. Người tình nguyện giúp đỡ người khác, không phải vì nợ người đó cái gì, mà là vì người ta xem người đó là bạn.

...
(st)


Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014

Nếu còn có ngày mai

Ở SG, trên đường Bạch Đằng khúc gần Cầu Mới có một cái bệnh viện máy tính cũ kỹ nhưng làm ăn được lắm. Nhờ thằng em hồi xưa làm bảo trì ở công ty cũ giới thiệu, tui mới biết, mấy chú bác sĩ máy tính ở đây đều lớn tuổi rồi nhưng tận tâm và có tay nghề rất cao. Nó còn nói hầu hết mấy chỗ đề bảng nhận sửa máy tính laptop xong sửa hổng được đều đưa tới cho mấy chú ở đây xử lý. Tui đã có dịp xách máy lặn lội đường xa gió bụi đi kiểm chứng vài lần và công nhận tui hết sức hài lòng. Được cái là sửa xong còn được bảo hành, nghĩa là trong vòng một tháng nếu có trục trặc đem coi lại, mấy chú hổng lấy thêm đồng nào. Dzui cái là mỗi lần gọi điện thoại, có nhiều chú hổng biết chú nào, hổng biết có lưu số tui lại hôn, nhưng lần nào bắt máy, chú này cũng nhỏ nhẹ "ừ, anh nghe nè", nghe muốn rụng rời con tim ;)

Ở SG, trên đường Bùi Viện ngay chỗ đối diện công an phường có chị kia cỡ bằng tuổi tui sửa đồ điện gia dụng rất điêu luyện. Chị này có nghề cha truyền con nối chuyên sửa quạt đèn bàn ủi nồi cơm điện cực nhanh với giá cực rẻ. Nhà tui đem tới sửa riết thành mối quen. Chỉ cần dòm đôi bàn tay dính dầu mỡ đen thui của chị này thoăn thoắt mở ốc bắt vít sửa đồ, tới anh hai tui là trưởng phòng bảo trì ở nhà tui còn phải ngưỡng mộ. Ảnh nói nó tháo hết cây quạt ra cái một, liếc qua là biết hư chỗ nào rồi. Có lần má sai tui đem bàn ủi, ủi riết mà cọng dây điện nó quắn quéo hở điện dán băng keo từa lưa, ra kêu chị này thay cọng dây điện mới. Tui ngạc nhiên hỏi có dịch vụ đó nữa hả? Má nói thì mày cứ cầm ra nó hỏi thử. Đem ra, chị này chỉ cầm lên ngó qua rồi kêu tui một tiếng sau quay lại. Mèn ơi, lúc tui quay lại, cầm cái bàn ủi, thấy mới tinh, khoái gì đâu. Tui nhớ, tốn đâu có hai ba chục ngàn.

Ở SG, ngay bên hông chợ Thái Bình phía bên đường Cống Quỳnh đối diện cổng Hội Người Mù có bốn em trai ngồi sửa giày dép cấp tốc giá rẻ cực kỳ. Muốn may quai, dán keo, đóng gót, thay đế mới gì... tui cứ việc xách ra đưa cho mấy em nó, dặn một lần là được, khỏi biên nhận gì hết, quay vô đi chợ một vòng lát quay ra lấy có ngay đôi giày mới chắc chắn như ý.

Ở gần nhà tui lúc trước có chị kia làm thợ may, chỉ vừa nhận may đồ mới vừa nhận sửa đồ cũ. Chỉ sửa khéo mà lấy tiền công rẻ rề nên làm cũng có khách suốt. Má tui, dì tui, cả nhà tui, cả xóm tui, xóm trước xóm sau đều là mối sửa đồ của chỉ. Tui mà rảnh rảnh là lôi tủ đồ ra lựa lựa đem qua chỉ một mớ là từ đồ kiểu cũ thành đồ kiểu mới liền. Coi như vừa tiết kiệm tiền vừa có đồ mới mặc, nên, tui ưng lắm ;)

Rồi có một câu chuyện tui đọc đã lâu thấy rất ý nghĩa. Đại khái có anh phóng viên đi phỏng vấn một cặp vợ chồng già sao ông bà có thể chung sống với nhau tám chục năm hay dzậy? Bà cụ cười móm mém trả lời: chúng tui được sinh ra trong cái thời mà nếu cái gì đó có bị hư thì chúng tui sẽ sửa nó chứ không vứt hết đi, dzậy là tụi tui sống được với nhau cho tới tận bây giờ!!

Cái gì mới rồi cũng cũ, hoặc hư.

Bạn có thể quẳng nó qua một bên, sẽ chẳng có ai cho bạn là hoang phí. Nhưng nếu bạn còn có lòng muốn sửa chữa tân trang nó lại, thì tin tui đi, ít nhiều gì nó cũng sẽ mang tới cho bạn một niềm vui nho nhỏ nào đó...

Cũng như hôn nhân của bạn, nếu còn có thể sửa chữa, xin đừng vội vàng vứt bỏ!

Cầu mong cho bạn, lần này, thật chậm thật sâu, lắng nghe trái tim mình!

Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

Lọng cọng (24)

Trong em, giờ, có nhiều cảm xúc trái ngược, buồn vui lẫn lộn.. tới nỗi, không biết phải nói gì viết gì. Trong em, giờ, đầy ắp những mong, ước, dự, định... tới nỗi không biết phải bắt đầu từ đâu... Thêm nỗi e ngại không biết kết thúc sẽ thế nào. Thôi đành. Để mai tính.


Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

Trăm chữ

Nó mượn bạn cái usb. Bạn dặn: "Mày xài xong, format lại cho tao luôn nha". Nó làm y như lời bạn dặn. Format xong, nó mất hết năm phút ngồi ngây người ra. Nó ước nó có thể như cái usb kia. Chỉ cần format lại là có thể xóa sạch mọi thứ buồn phiền, lo lắng, đau đớn. Và, quan trọng là, có thể, nhẹ nhàng, bắt đầu lại...

(note cũ của em viết, đề ngày 08.09.10, cũng một ngày quá đẹp và em thì quá buồn :)) 





Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2014

Đảo Bà Lụa

Ngắm nghía đã lâu nên nhân dịp thằng Lộc thi đậu hai trường đại học, má nó kêu em coi chỗ nào được được cả nhà đi chơi. Em đưa cái link này, má nó coi xong gật đầu cái rụp. Dzậy là cuối tuần, sau nhiều thay đổi về nhân sự, rốt cuộc chỉ còn có năm người lớn một em bé xách ba lô lên và đi ;)

Quần đảo Bà Lụa nằm ở Kiên Lương, Kiên Giang, cách SG ba trăm bảy chục cây số đường bộ và một tiếng đồng hồ đi bằng tàu du lịch. Với khoảng 45 đảo lớn nhỏ, trong số đó chỉ có 10 đảo là có người ở. Nhiều người ví quần đảo này như “vịnh Hạ Long của phương Nam” ;). Đảo còn hoang sơ ít người ở nhưng hông thiếu thứ gì. Bãi tắm êm ả sạch đẹp, hông có xô bồ, có võng để bà con đong đưa hưởng gió biển, bên bãi sỏi, bên bãi cát, có thể mò nghêu bắt sò, tắm biển rồi tắm nước ngọt mát lạnh, ăn hải sản tươi ngon... Nghe bạn hướng dẫn nói nơi này là nơi duy nhất ở VN mà người ta có thể lội bộ từ đảo này sang đảo khác. Hải sản giá hông mắc cũng hông rẻ: ghẹ tươi con hơi nhỏ nhưng thịt chắc vô cùng 250k/kí lô, con nhum nhỏ bằng lòng bàn tay chứ hổng có bự bằng con nhum bên vịnh Vĩnh Hy giá 10k/con, mực tươi xanh 1 kí lô 4 con giá 200k...

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...