Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

Hỉ nộ ái ố

bữa nay, tâm trạng cũng hổng tốt mấy, 
chỉ muốn post bài cũ của những ngày này năm ngoái, 
đọc cho dzui nhà dzui cửa :)

1.
Dắt đám em đi ăn chè bên quận 4. Hai đứa nhỏ nói mới dưới quê lên, từ Sóc Trăng lên Sài Gòn đi xe máy có năm tiếng à. Ngạc nhiên quá, làm gì nhanh vậy, hồi xưa nó về Sóc Trăng mất cả buổi trời, bèo lắm cũng phải ngồi xe đò ê mông bảy tám tiếng đồng hồ. Nhỏ nói: "dạo này tụi em đi cầu nhanh lắm chị". Nó gật gù ờ, phải rồi, quên là có cầu Cần Thơ, không có qua phà nên nhanh há.
Nhớ hôm bữa Thanh minh, nhà nó bao chiếc xe Innova đi viếng mộ ông bà Ngoại. Mười giờ tối khởi hành, gần hai giờ sáng đến phà Cần Thơ kẹt xe thấy thương. Xe nhích từng chút một. Mấy chú công lộ đảo tới đảo lui. Bác tài thở dài ì ạch, căng con mắt ra lấn tuyến, đu gió, luồn bên trái lách bên phải để thoát khỏi đống xà bần đó. Nhà nó cũng hết ngủ, hồi hộp theo dõi sợ mấy chú công lộ tóm bác tài nữa mắc công lỡ chuyến phà. Tự nhiên bác tài nói một câu làm nhà nó cười tỉnh ngủ hết: haizzz, sao mình thậm thò thậm thụt giống như đi buôn lậu zậy trời... Ta nói, nhờ thậm thò thậm thụt vậy mà mất hơn cả tiếng đồng hồ mới qua được cái phà đó. Tới Sóc Trăng đâu cũng hơn bốn giờ sáng.
Thằng Lộc ngồi trước mặt, chống càm nhìn nó, cười tủm tỉm. Hỏi, nó mới nói: "Chị X nghe bả nói gì hông? Dạo này bả đi cầu nhanh lắm. Em đi cầu bình thường."
Cái thằng quỷ, làm chị mày cười xém sặc chè

2.
Hàng xóm bên cạnh nhà nó khá phức tạp. Hai nhà làm hàng xóm mấy chục năm nên cũng gọi là tối lửa tắt đèn có nhau. Mấy tháng nay, nhà đó thành nơi tụ tập của một băng nhóm rất lôm côm. Đi xe SH, ăn to nói lớn, bàn đề, cá độ, cho vay, đâm thuê chém mướn... Trong đó có cái thằng có cái mặt già già, nhìn xa giống con ma, nhìn kỹ giống con quỷ, cái miệng như cái pô, chửi thề rân trời đất. Mỗi lần mà tụi nó tụ tập buổi trưa là cả làng cả xóm khỏi nghỉ ngơi.
Chủ nhật đi Lễ về, nó ngồi ở ngã ba uống ly đá me, còn đút cho hai béby nữa. Bé Hiển đứng vịn đùi bên trái, bé Vy con nhà hàng xóm đứng vịn đùi bên phải của nó. Hai bé cộng lại được chừng ba tuổi rưỡi mà mê uống đá me thấy ghê. Cái thằng mắc ma đó nó chạy xe vô đứng ngay ngã ba đưa gói đồ cho anh ấy hàng xóm xong nói một câu nó nghe choáng váng.... rồi rồ ga bỏ chạy cái vù... đại ý là chửi bà dì nó đang đứng bán hàng trước nhà... Nó đứng phắt dậy, hỏi anh ấy: ủa ủa nó chửi ai vậy. Anh ấy vốn hay đu theo chiều gió nên thấy cái mặt đằng đằng sát khí của nó thì cười xởi lởi: anh có nghe gì đâu? Nó thấy tức ghê. Cái thằng mặt quỷ đó nó chán sống rồi, nó vô hẻm Ng D mà nó dám chửi nhà tui lớn tiếng hả? Vô hang cọp mà dám vuốt lông cọp con hả mậy??? Dạo này nó tu, lâu rồi không có hề hành hung ai hết mà cái thằng này làm nó điên quá.
Nó tức tối nghĩ ngợi một hồi liền đi qua kêu cô hàng xóm kể lại từ đầu tới cuối. Cổ tròn con mắt nói: cái thằng đó zô ziên zậy? để cô nói nó cho! Mấy bữa nay, thằng mặt quỷ im hơi lặng tiếng luôn. Tắt máy xe thả bộ từ cái cua quẹo, nói năng nhỏ nhẹ, đi lại rón rén, không nghe tiếng chửi thề, không nghe nói chuyện điện thoại lớn tiếng đòi đâm đòi chém ai nữa. Ít nhất là phải vậy chứ, biết ăn năn nên tha tội cho mày đó. Chưa kể là mày may mắn đó, má tao mà có ở nhà là mày chết chắc. Má tao hiền lắm, đối với lối xóm lúc nào cũng vui vẻ, hòa nhã, biết điều lắm nhưng mà gặp mấy thằng chip hôi như mày ở đâu lại đây động đến con cháu bả, bả xé vụn mày ra từng mảnh luôn chứ ở đó mà mày giỡn mặt!

3.
Bỏ qua chuyện thằng mặt quỷ, nói tới chuyện con mặt quỷ dám ăn cắp một triệu bạc của nó. Hôm bữa sếp bị mất mấy triệu bạc, sếp kêu nó vô phòng cảnh báo. Nó nói hay là em cho ẻm nghỉ làm!? Sếp không chịu. Sếp nói mình đâu có bắt tận tay người ta, con người ai cũng có giây phút lầm lỡ, biết đâu nó lỡ tay, mình cho nó một cơ hội đi, mình vẫn đối tốt với nó biết đâu nó sẽ ân hận mà quay đầu lại bờ, nhưng mặt khác em cũng phải cẩn thận canh chừng nó dùm chị. Nó nghe vậy rồi mà cũng hơi chủ quan lơ là. Nó vẫn đối xử tốt ơi là tốt với ẻm. Vậy mà nỡ lòng nào!? Nó chưa kịp canh ẻm thì ẻm canh ẻm quất nó trước rồi! Đúng là không đau vì quá đau ;(
Bù lại, sếp nó gọi điện ra ăn Mì HQ cho đỡ buồn em ơi. Có chị ấy mua nước cho nó uống. Có em ấy mua đồ cho nó ăn. Em nó đổ xăng đầy bình cho nó. Dì nó kêu lấy tiền dì nó xài đi còn được người này người kia cho quần cho áo. Chưa kể với ai khác, Chúa mới cho nó món tiền bự mà tính ra cũng lâu lắm rồi, chưa có ai cho nó số tiền bự vậy. Nói chung là nó rất vui vẻ phấn khởi vì xác tín rằng: tiền chẳng là cái đinh gì, tình cảm mới quan trọng! ;)))

4.
Nhớ bữa đi Đà Lạt. Chị ấy rủ nó đi coi bói. Nó không hề muốn đi nhưng cả nể chị ấy mà đi. Đúng là "chị Bảo" ở gần ngay khu Hòa Bình, coi bói nổi tiếng ở ĐL. "Chị" Bảo chừng bằng tuổi nó, mặc quần đùi áo ba lỗ mà đeo đôi bông, kẻ chân mày với cặp mắt đen thui, lông tay lông chân đầy, cái miệng dẻo queo đúng kiểu mấy bà đồng bóng. Bả nói cái gì bây giờ nó nhớ nó chết liền. Coi xong đi ra quên hết trơn. Nó chỉ nhớ lúc bả coi cho chị ấy, nhìn mặt chị ấy nói chị ấy có cái mặt góc cạnh nên hậu vận không tốt lắm, không có giống như người nữ này - là nó đó - có cái mặt nhìn vô là thấy có hậu liền. Ý là bả nói nó có hậu vận tốt đó hen. Hậu đâu chưa biết, giờ chỉ thấy nó được cái hậu đậu thôi. Chưa kể là nó hết được làm hậu của ai rồi. Nó ước có ai đó lại ôm nó vào lòng, gọi nó là "hậu của trẫm", cầm tay nó nói "trẫm yêu hậu". Đã lắm nha ;)

5. Bonus thêm một chuyện chịu không nổi sáng sớm hôm nay.
Chính xác lúc 7g30 sáng, nó mém bị chết chìm mới ghê. Bơi mấy chục vòng rất đã, rất sung, rất khỏe xong rồi định leo lên đi về. Ông thầy kêu lại bơi thêm hai vòng nữa rồi về, lần này ổng xì hết phao ra luôn. Nó hơi mệt nhưng vẫn còn tự tin bơi bơi bơi. Tự nhiên đến giữa hồ, đuối, hai cái chân chìm lỉm, hai cái tay quơ quào. Rối, chìm, uống nước, nó giơ tay kêu cứu. Ông thầy men thấy, mấy ông nội kia đứng gần đó tưởng nó giỡn hay sao đứng tỉnh bơ à! Trong lúc nguy kịch, nó thoáng thấy một anh hùng đứng trên bờ, không biết là khách hay người của hồ bơi, cởi phăng áo ra nhào xuống đưa nó vào bờ. Nó thở thở thở không kịp thấy mặt ảnh để mà says thankiu nữa.
Thay đồ ra về, nó thấy một anh ngồi ở ghế trông quen quen. Nó tiến lại hỏi: có phải hồi nãy anh mới nhảy xuống hồ cứu mỹ nhân hông anh? Ảnh cười cười nói: đâu phải đâu. Nó biết chắc là ảnh rồi nên cười rất tươi: cám ơn anh nhiều nha!!!
Trên đường đi về nó nghĩ: Ảnh nói đâu phải đâu là sao ta??? Ảnh khiêm tốn nhận mình đâu phải là anh hùng đâu hay ý ảnh nói nó đâu phải mỹ nhân đâu??? Héhé... lần sau gặp lại ảnh phải hỏi cho kỹ vụ này mới được!

:))

1 nhận xét:

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...