Tôi đã suy nghĩ rất kỹ về mọi điều xảy đến với mình. Tôi ngẩng cao đầu, phải bắt đầu lại thôi X ơi. Đó là một ngày 25 Tết tất bật từ sáng đến tối. Tôi hoàn tất mọi việc boss yêu cầu: nào báo cáo, nào đề xuất, nào kế hoạch... Năm giờ chiều, tôi chạy một mạch ra cửa hàng Mỹ Đức-Bình Điền ở đường Cống Quỳnh mua cho ba món jambon mà ba ưa thích. Động viên ba được dăm ba câu rồi vội vàng chạy thẳng ra nhà thờ Huyện Sĩ dự buổi cầu nguyện Đức Mẹ Mễ Du lúc sáu giờ hơn. Đến tám giờ tối mới nhớ là mình hẹn với thầy H. buổi tối trong tuần này sẽ đến trường KHTN chỗ thầy dạy để trả tiền thầy mua hai cái hosting dùm. Thầy cười hàhà cho thiếu luôn qua năm sau vì thầy đã nghỉ dạy nghỉ làm, sớm mai dzìa quê ăn tết rồi. Haizzz, zậy hả thầy, thiệt là ngại, thiếu nợ để qua năm mới kỳ hông ta, dzậy tết này em rảnh rỗi quá biết làm gì đây thầy ơi. Thầy kêu ok, đợi thầy 30' đi, thầy sẽ gửi cho cái name & pass của cái host mới. Dzậy là chừng mươi phút sau, nhận được tin nhắn của thầy, ta nói, mừng húm. Đã vậy thầy còn gửi kèm mấy cái chữ trong ngoặc đơn nghe thiệt là ấm áp: cần hỗ trợ gì cứ alô... Nhớ bữa đó, tôi trình diện cho thầy cái website tôi mày mò làm mình ên trong ba bữa nghỉ tết dương lịch, thầy khen chỉ một chữ "đẹp" làm tôi nở lỗ mũi mấy ngày :))
26 Tết. Mới sáng vô đã thấy sếp hí hửng khoe tin nhắn của boss. Mừng, bởi đã có một người chịu lùi bước. Đọc tin nhắn mà mắc cười, boss của mình, sếp của mình, cả hai đều là phụ nữ đích thực, cũng biết hờn giận, cũng khoái nghe nói ngọt, cũng biết khôi hài, biết làm lành, biết dễ thương lắm chứ :)).
Buổi trưa, ăn tất niên, mấy bạn trong văn phòng cười lăn cười bò khi nghe tôi kể chuyện đời xưa đời nay. Có nhỏ kia khen: chị, em thấy chị có khiếu kể chuyện nha, chuyện bình thường thôi mà chỉ kể nghe tiếu lâm ghê á. Tôi cười cười lên mặt: ờ, hông phải mình cưng ghiền đâu, có nhiều người ghiền nghe chị kể chuyện lắm nha... Mà thiệt, ai mới dòm mặt tôi thấy khó đăm đăm hổng dám lại gần, nhưng quen thân rồi, lại gần rồi thì mới thấy thương, kết môđen hồi nào hổng hay luôn. Nhờ dzậy mà tôi mới có được mấy người chị em làm bạn tâm giao. Bỗng bồi hồi nhớ lại một thời oanh liệt của mình :)).
Buổi chiều tan sở lại ghé vô bệnh viện thăm ba, qua nhà thờ đi Lễ, rồi đua dzìa nha coi con cho em dâu. Em dâu đi thăm ba dzìa khóc nức nở. Tại lúc nó mới vô ba còn ngủ, lát ba dậy ba lại nói sảng tùm lum, lát tỉnh táo lại thì ba lại nói ba buồn quá, cái chân của mình hồi đó tới giờ nó ở với mình, tự nhiên giờ nó không còn nữa... Nghe em dâu kể, ruột gan thắt lại. Gần chín giờ tối, một mình, lại xách xe chạy vô bệnh viện, đem theo một cái bánh bao Anh Phán nóng hổi cho hai người ăn.
Buổi tối, đường Lê Lợi đông nghẹt người ta...
Bữa nay, đọc FB của một nhóc gọi mình bằng cô, có cái status thiệt hay:
Vì khoảng cách
Khiến người ta im lặng?
Hay
Vì im lặng
Mà người ta đã vô tình tạo ra khoảng cách?
Im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương
Nhưng
Yêu thương sẽ mất dần đi trong sự im lặng của mỗi người!
muốn tập gấp giấy giống zầy mà coi bộ khan hiếm nguyên liệu wá :) |
Từ từ rồi mọi việc cũng đâu vào đó hén bạn. Ráng giữ gìn sức khoẻ chăm sóc cho ba X.nha.
Trả lờiXóaChia sẻ cùng chị! Mong cả nhà rồi sẽ bình an nhé chị.
Trả lờiXóaThương chị nhiều!
Chúc Xuân sang năm mới mọi buồn phiền sẽ qua đi. Mong bình an đến với gia đình bạn!
Trả lờiXóaMong bạn sẽ vui nhiều hơn trong năm mới. Bình an nhe bạn.
Trả lờiXóaBiết sao giờ. Ráng bạn ơi.
Trả lờiXóaRồi Tết ba có kịp về nhà không cho đỡ buồn.
Rang Di em gai.
Trả lờiXóaNguoi ta noi "Hoa vo don chi phuoc bat trung lai". Nhung sau con mua thi troi lai sang em a .
Hugs
@all: Xuân rất cám ơn 3 chữ RÁNG của bạn Quê, anh Đỗ, chị Hằng & 3 chữ MONG của em Nghĩa, chị Hsiang, chị Kiến...
Trả lờiXóa