1.
Một ngày giữa tháng tư nắng nóng bức bối, chị gọi cho tôi lúc sáng sớm. Chị chỉ hỏi "em khỏe không?" nghe ỉu xìu rồi im thin. Biết là có chuyện chẳng lành bởi chị chưa từng gọi tôi vào buổi sớm. "Có chuyện gì hả chị? chị nói đi, em đang ở một mình trong phòng, em nghe nè".
Chị khóc ngất. Tiếng nức nở xen lẫn trong câu chuyện mà chị kể một cách
ngắt quãng và khó nhọc làm cho tim tôi thắt lại. Cảm giác của chị, sự
đau đớn của chị, nỗi phẫn uất của chị, cả tâm trạng rối rắm hụt hẫng của
chị nữa... là những thứ tôi đã từng trải qua. Thứ cảm giác mà chỉ có
người trong cuộc hoặc đã từng trải nghiệm thì mới biết thế nào là tan
nát cõi lòng! Tôi biết chị sẽ phải đối mặt với những ngày u ám và cay
đắng nhất của một người bị phụ bạc. Tôi đã nhìn thấy con đường gồ ghề
sắp tới chị sẽ đi. Tôi thương chị khủng khiếp. Tôi thương tôi khủng
khiếp. Cái ngày giữa tháng tư nắng nóng bức bối đó, ngày tôi đến nhà
chầu khóc điên cuồng, đêm tôi thức tới bốn năm giờ sáng. Không ai hay,
không ai thấy, không ai để ý. Đó quả là một ngày rất dài, và rất buồn,
với riêng tôi thôi.
2.
Hồi sáng đi chợ, nghe anh kia bán quần thun rao rất lớn làm ai nghe cũng ngoái lại dòm "giá xăng tăng, giá quần tuột... chỉ 40k/cái... mại dô mại dô!".
Câu rao ngắn gọn nhưng gây ấn tượng mạnh làm tôi nhớ tới giờ. Bỗng dưng
nhớ lại mấy cái truyện trăm chữ tôi viết hồi xửa xưa. Có lẽ tôi nên
bắt đầu viết ngắn lại, bởi bây giờ cái gì đơn giản ngắn gọn thì hợp với
tôi hơn. Dài dòng quá chỉ làm người ta nặng đầu. Và mau chán. Ai cũng
lớn rồi, nói ít hiểu nhiều. Có lẽ nên vậy...
3.
Ngẫu hứng post lại một truyện trăm chữ cũ mèm (8.9.2010), nếu có ai thấy mới hay thấy mình trong đó thì chỉ là trùng hợp ngẫu
nhiên.
Cưới ba tháng, vợ thấy có
ngăn kéo chứa đầy thư, ảnh, kỷ niệm của anh với người cũ. Một quyển tập
cũ học tiếng Hoa làm vợ chú ý. Trang cuối có hai dòng chữ, một nét con
gái tròn trịa: "Anh có yêu em không?" và một là nét của anh: "Em không
tin anh sao?".
Vợ khóc lóc. Anh cười xòa bảo quá khứ rồi em!
Huề. Vợ hỏi: "Anh có yêu em không?". Anh ôm vợ vào lòng: "Em không tin anh sao?"
Anh có nhân tình. Vợ càng níu lại, anh và nhân tình càng quấn quýt. Vợ
buông tay, cả hai hí hửng nhưng rồi hụt hẫng vì hết hứng. Nhân tình hỏi:
"Anh có yêu em không?". Mặt anh dại đi: "Em không tin anh sao?"
4.
Tôi đã từng viết rằng trong những ngày này, nếu mà tôi nói tôi không vui thì là tôi đang tự dối
lòng mình. Còn nếu tôi nói tôi không buồn thì chỉ có thể là tôi đang gạt
người ta. Giờ phút này nhìn lại, tôi chỉ muốn nói thêm, rằng, tôi chưa bao
giờ cho những ngày này là những ngày tồi tệ. Tôi không
thấy nó tồi tệ nữa bởi tôi biết những ngày tôi đang sống đều do Chúa ban tặng.
Một ngày nào đó, xa thiệt xa giờ phút này, nhìn lại con đường mà mình đã đi qua, tôi tin là tôi sẽ
biết ơn Chúa, rất nhiều, vì những khó khăn thử thách mà Người đã gửi đến
cho tôi.
5.
Những ngày này, tôi bắt đầu mặc lại những chiếc váy hoa, và đi Lễ mỗi buổi chiều...
Ở cái thời mà có vẻ như mọi giá trị đều đảo lộn, những quy tắc sống không còn được tôn trọng. Con người ta hay sống vội, hưởng vội, bất chấp và phải trả giá vội.... nên cần phải sống chậm một chút, ngoài kia "giang hồ" hiểm ác lắm.
Trả lờiXóaanh nói phải, ngoài kia giang hồ hiểm ác lắm, mình phải sống chậm mới hy vọng giữ lại được cái mạng cùi này :)
XóaĐi mô mà lâu rứa em?
Trả lờiXóaEntry này có vẻ buồn nha. Nhưng câu cuối làm chị an tâm. Thôi vậy nhé, cứ " mặc áo hoa" và " đi lễ mỗi buổi chiều" ...
Hugs.
em có đi mô, vẫn ở yên chốn này lặng nhìn nước chảy mây trôi mà chị :)
Xóachị nói phải, entry này viết trong một đêm buồn quá buồn "tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên" rồi :)
cái câu cuối làm em an tâm nên chắc chắn là làm cho ai quan tâm em cũng an tâm đó chị :)
"Truyện ngắn trăm chữ của Xuân - Nhân tình thế thái thiệt là rối ren". Cứ mặc váy nhiều vào chị nhé ^^
Trả lờiXóakhá khen cho em mình, xuất khẩu thành thơ luôn nhen :)
Xóaem cũng phải mặc váy nhiều vô nha ^^