Em thấy một anh thanh niên chở một bé trai chạy ào ào trên đường, lách một cô gái băng qua đường, tay lái lạng quạng, chàng ta quê trong người nên quay đầu lại xổ một tràng... Em thấy một người chạy ngược chiều mà cũng ráng càm ràm một người đang đậu xe dưới lòng đường mua cháo... Em thấy hai cô bé tuổi teen rụt rè, gương mặt có hơi căng thẳng khi băng qua đường. Em thấy có những người cắm đầu chạy xe rất nhanh. Em lại thấy có hổng ít người chạy xe chậm rãi và an nhàn... Em thấy... Và em thấy...
Em nghĩ đến con đường phía trước của em.
Em nhớ trước đây, những khi em chạy xe ngoài đường, em cũng thường vội vã và luôn muốn vượt lên người khác. Em hay cảm thấy bực mình và ngao ngán mỗi khi bị kẹt xe chắn đường. Sau này, chính xác là từ dạo ấy, em tự dưng chạy xe rất chậm. Chậm hẳn. Chậm rì. Em cảm thấy em thư thái hơn, dễ dãi hơn, em hầu như chẳng còn thở dài bực dọc khi gặp ách tắc giữa đàng nữa.
Em có cảm giác em đang sống chậm lại.
Rồi em lại nhớ, có người nói, cuộc đời cũng giống như muôn vạn nẻo đường mà mỗi người chính là người điều khiển chiếc xe của đời mình. Liên tưởng tới hạnh phúc nửa đời còn lại của mình, em đắn đo tự hỏi, em sẽ biến hành trình ấy thành một cuộc đua vội vã hỗn loạn hay sẽ bình tĩnh về đích một cách an toàn đây??
Em về nhà, nằm dài, mở tivi, quơ tay lên bàn sách rút một cuốn. Lại lật đúng đoạn "Đừng trở thành kẻ quá khích!". Thiệt là trùng hợp, em đọc thấy có ba lý do để ta nên trở thành một người lái xe ôn hòa hơn:
- Thứ nhất, khi nóng vội, ta sẽ đặt mình lẫn những người xung quanh vào nguy hiểm
- Thứ hai, chạy xe trong sự căng thẳng sẽ khiến ta cực kỳ mệt mỏi, huyết áp tăng cao, ta phải ghì chặt lấy tay lái, mắt nhìn căng thẳng và cả suy nghĩ cũng ngoài tầm kiểm soát
- Cuối cùng, ta cũng không tiết kiệm được chút thời gian nào để đến được nơi cần đến.
Và đây là đoạn kết trong sách: Khi ta có ý thức là một người lái xe ôn hòa, ta sẽ biết cách sử dụng thời gian nhàn rỗi thay vì cứ nhấp nhổm căng thẳng. Đừng biến cuộc đời mình thành một cuộc đua nguy hiểm và không cần thiết.
Em lại nghĩ đến con đường phía trước của em, một con đường hẹp và dài ngun ngút... mà... lối đi thì ở dưới chân mình!!
(note cũ tháng ba, hai không mười một)
Nhiều khi không biết tại sao lại vội vã? Sống chậm là một hình thức tu thiền đó X.
Trả lờiXóanghe chị nói em nhớ tới 1 người bạn từng chỉ dạy cho em về thiền... nhưng em coi zậy mà ngu ngơ quá, tới giờ cũng chỉ hiểu lơ mơ thôi à
Trả lờiXóa