Cánh đàn ông có vợ rồi hay lên lớp cho mấy anh chưa vợ. Không như đàn bà, thường hay nhỏ to tâm sự với nhau
“lấy chồng chi cho khổ em ơi, ở không sướng hơn”, đàn ông thì hầu như anh nào cũng động viên nhau:
“Lấy vợ đi, mới trưởng thành, mới là đàn ông”. Có anh còn thú nhận:
“Biết dzậy, lấy vợ sớm cho rồi”.
Lấy vợ được gì? Ông Trần Đình Đức, phó giám đốc một nhà máy chế biến hóa chất, hùng hồn tuyên bố:
"Được tự do!". Nghe sao tréo ngoe, bởi ai cũng coi lấy vợ coi như “chui đầu vào rọ”. Không còn được thích ăn, thích chơi một cách thoải mái. Không thể ngao du cùng bạn bè, một tiếng ới sẵn sàng vác xe đi liền như thời còn trai trẻ lông bông lang bang. Nhưng ông vẫn giữ vững lập trường, ông lấy vợ xong, mới biết thế nào là tự do. Ông định nghĩa: tự do không có nghĩa là muốn đi đâu, thì đi, kiểu đó bình thường lắm. Kiểu tự do cao siêu của ông là tự do…không phải lo cơ. Có nghĩa là: nếu không có bà vợ làm nội tướng trong nhà, làm sao ông tự do phát triển bản thân, học đến tiến sĩ, làm sao ông hết lòng phục vụ xã hội, cống hiến cho cộng đồng, làm sao ông có hai đứa trẻ chăm chỉ, xinh xắn kêu ông bằng bố…Đó là mới kể sơ sơ thôi đó. Ông nhớ lại hồi chưa có vợ. Nhà ba má thì ở xa, tận miền Trung, vì thế hàng quán ở các vỉa hè là nơi nuôi dưỡng cơ thể của ông, căn nhà nhỏ ông thuê ở cùng với mấy người bạn vừa vui, vừa đỡ tốn tiền nhưng cũng mệt mỏi muốn nghĩ ngơi cũng chẳng được, bạn bè cứ bù khú chuyện trò lai rai, nhâm nhi nhậu nhẹt…Bao nhiêu tiền kiếm được cứ ít nhiều bay đi, không biết chi vào khoản nào. Còn có nổi khổ này nữa (kể ra sợ người ta nói mình chảnh) là cứ quen hết cô này đến cô khác, tại nghĩ mình còn độc thân, cứ vui đi đã nhưng hậu quả nặng nề lắm: đó là lười lấy vợ, làm cho cha mẹ già trông mong, còn bản thân mình thì sau này dễ lâm vào cảnh “cha già con mọn”. Cũng may, có một cô cao tay, “lừa” được ông. Đời ông chưa bao giờ bị một cú lừa đầy lợi ích như thế. Có vợ, ông mới có động cơ tích cóp tiền bạc mua nhà nhỏ, rồi mua đất cất nhà vừa vừa…Có vợ giữ tiền, quản lý tiền, còn làm cho đồng tiền sinh sôi…ông cứ yên tâm đi “cày”, thoát được cơm bụi, nước vỉa hè, người khỏe ra. Ông tự do thiết kế sự nghiệp, thiết kế cuộc đời mình.
Ông Trần Thanh Hảo, một kỹ thuật viên máy tính, tâm sự: “Ngày xưa, tôi nhát lắm, đi học chẳng mở miệng nói được câu nào cả, đến khi đi làm, cũng lí nhí, chẳng có câu nào chất lượng cao. Thế nhưng, đời thay đổi, khi ta thay đổi... bằng cách lấy vợ. Qua những cuộc tâm sự, rồi trao đổi, tranh luận, rồi cãi nhau…với vợ và cả tự sự (nói một mình cho đỡ tức), bỗng nhiên khả năng nói của tôi phát triển nhanh chóng, nói câu nào ra câu đó, lý luận sắc sảo và lại có tính thuyết phục nữa. Vợ tôi không thuộc dạng nói nhiều, nói dai, mà biết lắng nghe, nên tôi mới có nhiều cơ hội phát biểu một cách chuyên nghiệp. Đặc biệt, cô ấy còn biết gợi chuyện để tôi nói thêm. Ví dụ như tiền lương của anh sao tháng này bị ít đi, tôi ngắc nga ngắc ngứ nói linh tinh, cô ấy phải kiên nhẫn hỏi nhiều câu hỏi nhỏ để mở rộng vấn đề”. Cứ như vậy, trình độ nghe, nói của ông ngày một khá hơn. Trong mối quan hệ với bố mẹ, họ hàng nhà vợ, cũng nhờ biết ăn nói mà ai cũng khen ông là người …biết sống. Ông đi làm việc, cũng học được vài chiêu ăn nói của vợ để ứng dụng trong giao tiếp với đồng nghiệp, bạn bè. Ông còn tiết lộ thêm thông tin: “Mới có bồ là tui đã thay đổi đáng kể rồi, đó là tăng cường đáng răng buổi tối, trước khi đi ngũ và đi chơi. Bởi vậy, má tui biết ngay là tui sắp đòi lấy vợ."
Tương tự, ông Đỗ Kim Bình, một doanh nhân, cũng nhờ vợ mà rèn luyện được khả năng nhìn thấy điều tốt đẹp trong mọi tình huống. Bà vợ ông vốn hay tự ý làm mọi việc trong nhà mà không hỏi ý kiến chồng. Như bỗng dưng bà rinh về nhà một cái tivi to đùng, ông hỏi bà đáp tỉnh bơ: “Để ông xem bóng đá, khỏi ra quán cà phê…”. Có tiền đâu, bà phải mượn em út, họ hàng…Tuy nhiên, ông học được cách nhìn thấy mặt tốt: Đó là một bà vợ biết lo cho chồng, dù rằng coi đá banh ở ngoài quán vui hơn, nhưng ông vẫn cảm động khi thấy tấm lòng bao la của bà vợ (sau đó, bà sẽ tự trả nợ, chứ không làm phiền chồng). Tương tự như vậy, khi làm việc ở cơ quan, có những lúc mọi người đều chán nản, bi quan, bất mãn…ông vẫn tươi rói vì có góc nhìn đầy lạc quan, hy vọng... Hơn thế nữa, ông còn rèn được khả năng “bàng quang” trước những lời cằn nhằn của vợ. Chỉ có như vậy mới thích nghi và bỏ qua được, đón bình yên để sống. Đàn bà nói chung và phụ nữ nói riêng vốn được trời thiên phú cho khả năng siêu phàm này. Lấy chồng, sống với chồng là khoảng thời gian tuyệt vời để họ thể hiện kỹ năng này, còn đàn ông thì chứng tỏ được tình yêu của mình luôn cho đi, mà không cần điều kiện!
Đàn ông lấy vợ mới lập nghiệp, hay lập nghiệp rồi mới cưới vợ? Được gì mất gì? Các anh không quá động não trước những câu hỏi này đâu. Đa số, thường tán thành câu nói của người xưa: Gái lấy chồng như gông đeo cổ, trai lấy vợ như rợ buộc chân. Tuy nhiên, có vợ, các anh mới thật sự biết mình là ai. Đó là điều mà những gã độc thân còn lâu mới nhận ra được.
Theo Tuổi Trẻ Cười
Đang buồn lan man trong bụng tự nhiên lượm được bài này. Post đại. Dù mình ghét nói bóng nói gió. Dù mình hơi nghi ngờ chẳng biết nó có liên quan gì đến tâm trạng hiện tại của mình hay không. Cũng không biết có trùng hợp với chuyện nghe được tối nay. Tối nay, bạn M. yêu dấu của mình gọi điện. Cả tiếng đồng hồ. Kể. Khóc. Than. Chửi. Xả cả đống xì trét. Hỏi chứ: lấy chồng để làm chi mà đụng chuyện gì cũng chỉ có một thân một mình?? Tức chứ: Tại sao chồng mình không biết quý trọng gia đình, xem nhẹ vợ con?! Tiếc chứ: biết dzậy khỏi lấy chồng!! Ước chứ: phải chi bây giờ em có một thân một mình như chị dzậy cho khỏe!? - Haizzz... sao ai cũng dòm bề ngoài rồi nói dzậy chứ... khỏe hay hổng khỏe... chỉ có trời biết đất biết và MX này biết thôi... ;)