Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012

Chuyện đi đường (3)

1.
Vào một buổi tối thứ bảy trăng thanh gió mát cách đây ba bốn bữa, tôi được điều đi giao hàng lúc bảy giờ tối. Xong, thay vì chạy thẳng đường Lê Thánh Tôn, tôi lại quẹo Tôn Đức Thắng ra Đại lộ Đông Tây về nhà. Đường thênh thang, gió lồng lộng. Bỗng nghe tiếng gọi ở bên tai rất êm ả: "em ơi...". Quay qua thì thấy một chị chừng hơn bốn chục tuổi chạy xe máy sát bên tôi. Chị hất mặt ra phía đằng sau nói tiếp bằng giọng bắc "hình như em đánh rơi ví tiền kìa". Tự dưng tôi nhếch mép cười. Chị nói giọng như nghiêm trọng lắm "chị thấy em đánh rơi ví tiền ở dưới kia". Tôi cười trả lời rất lịch sự: "không phải của em đâu chị" rồi nhấn ga chạy thẳng, bỏ lại cái cảnh sắp được dàn dựng ở sau lưng. Hy vọng bữa đó đẹp trời không có ai bị sập bẫy.

2.
Sở dĩ tôi nhếch mép cười nhạt là bởi vì tôi nhớ lại cách đây độ vài niên, tôi cũng gặp một chị phụ nữ có "lòng tốt" y dzậy. Đó là một buổi trưa nắng gay gắt trên đường Nguyễn Trãi, ngay trước Cục quản lý xuất nhập cảnh Bộ công an. Một chị cũng dzí theo tôi, nói tôi làm rơi rớt giỏ xách bóp tiền gì đó. Lúc đầu tôi cũng ngẩn người ra, nhưng rất nhanh, tôi định thần lại liền. Tôi bịt khẩu trang kín mít nên lắc đầu ý nói không phải của tôi đâu. Nhưng chị ta bám dai như đĩa, cứ lải nhải bên tai. Lúc qua khỏi cột đèn đỏ ở ngã tư Nguyễn Trãi - Nguyễn Văn Cừ, tôi dòm thẳng vô mặt chị ta, tỉnh queo nói "nếu thấy rớt thì chị cứ lượm đi!" Chị ta trừng mắt sửng cồ với tôi liền. Dzậy là tôi nhấn ga cho chị ta hửi khói ;). Thiệt tình có ba lý do để tôi tự tin chạy thẳng. Thứ nhất là ở cái thời buổi kim tiền, mấy cái vụ lừa gạt này tôi nghe hoài, xưa như trái đất rồi. Thứ hai, tôi đi xe ngoài đường, giỏ bóp tiền bạc đồ đạc gì cũng để dưới cốp xe hết rồi. Thứ ba, tôi hổng hề có máu tham, cái gì của mình là của mình, hổng phải của mình là của người ta, chắc chắn dzậy rồi ;)

3.
Có một câu chuyện lừa đảo cũng xưa như trái đất có cốt truyện đại khái như vầy: chị A đang đi lơn tơn ngoài đường thì có một người lạ mặt bỗng dưng xuất hiện, cúi xuống ngay trước mặt chị A lượm lên chiếc cà rá một/hai chỉ vàng gì đó. Rồi làm như vô tình mà hữu ý người nọ nhá nhá cho chị A thấy, rồi nói mình hên quá lượm được vàng rồi nè, rồi gạ gẫm chia chác. Họ nói khéo tới mất làm chị A mất cảnh giác hoàn toàn, hoặc, cũng có thể chị A thấy vàng sáng mắt nên thay vì tới tiệm vàng thử vàng, người lạ mặt đó khiến cho chị A cởi luôn chiếc nhẫn cà rá trên tay ra để cưa đôi hết sức hợp lý. Tới lúc ôm chiếc cà rá trên trời rớt xuống ra tiệm vàng bán thì hỡi ôi... vàng-giả-trăm-phần-trăm! Đó đó, cái kịch bản xưa như trái đất vậy đó, ở thế kỷ hai mươi mốt này, vẫn còn người bị gạt nha. Chị A đó không có ở đâu xa. Chỉ ở cách nhà tôi có ba căn à. Ta nói, má chỉ tức tối mà chửi chỉ mấy ngày trời nên cả xóm ai cũng biết. Chuyện xảy ra cũng mấy năm rồi nhưng tôi vẫn nhớ như in cái vụ lừa đảo kinh điển này ;)

4.
Nói chuyện bị gạt lại nhớ tới thằng bạn tôi. Nó cũng thân với thằng em tôi, hai thằng như hai cái hũ chìm, nói chuyện tiếu lâm nghe ghiền luôn. Tánh nó khoái cà rỡn, chọc ghẹo, nói hù nói gạt người ta, nhất là mấy chị em phụ nữ. Chỉ có một mình tôi là nó nói cỡ nào cũng không có gạt được, chính nó đã công nhận điều đó :). Dzậy mà cách đây chừng vài tháng, bữa đó hơn một giờ khuya, thằng em tôi mặt xanh lè gõ cửa phòng tôi đưa ra cái tin nhắn từ số điện thoại của nó, nguyên văn tôi còn nhớ "anh Nam ơi anh Nghĩa mất rồi". Mèn ơi tôi đọc xong bủn rủn tay chân. Hai chị em tôi thi nhau gọi lại số nó mà chuông cứ đổ không ai bắt máy. Gọi máy vợ nó cũng không bắt máy. Hai chị em cứ suy diễn lung tung hoài buộc lòng phải gọi thêm mấy đứa bạn. Ta nói, đứa nào cũng kêu trời kêu đất hỏi thiệt hay giỡn. Tới gần nửa đêm, một đứa cũng liên lạc được với chị của nó. Chị này phải chạy qua nhà nó kiểm tra, thấy nó xỉn nằm ngủ, chửi cho một trận. Sáng ra bà già nó chửi thêm một trân. Nguyên ngày hôm đó nó còn bị tụi tôi đứa nào đứa nấy gọi điện chửi te tua. Nó chỉ cười hè hè nói bữa nào đi nhậu nó tạ lỗi, tại thằng bạn nó cầm máy nhắn giỡn. Thấy thằng em tôi chửi rát quá nên nó từ chối tiết lộ danh tính thủ phạm thiệt sự đã làm chị em nửa đêm mất ngủ. Phải nói bữa đó tôi thức tới gần sáng, cứ nghĩ ngợi lung tung hoài kiểu như lỡ mai em chết anh có buồn không... ;)

5.
Nói chuyện đi đường lại lan man chuyện bị gạt. Chợt nhớ ra nên post lại truyện ngắn trăm chữ tôi viết đã lâu vừa có đi đường vừa có bị gạt ;)

Tối, anh thường ra Sài Gòn đón chị tan ca lúc mười giờ. Thấy ánh mắt ngong ngóng của chị từ xa, anh đưa một ngón tay lên: "Xe không cô?". Chị cười: "Xe". Anh dừng lại, bật khóa yên, nhón mông lên cho chị để túi xách vào, rồi ngồi xuống. Tự nhiên chị ré lên: "Êh, kẹt tay em!". Anh giật bắn người đứng dậy. Chị cười cười khoái chí: "Mặt vậy mà bị gạt". Anh cười cười nói tỉnh queo: "Bị gạt từ đầu rồi!". Chị ngẩn ra. Thấm ý. Cười rũ rượi về tới tận nhà.

Tưởng giếng sâu em nối sợi dây dài

Ai dè giếng cạn...

Không sớm không muộn đúng lúc vừa nhắm mắt lại, chị ấy chợt nghe câu hát nho nhỏ của ai đó ru con. Nước mắt của chị ấy trào ra. Chị ấy đã nối một sợi dây quả thật rất dài. Chị ấy đã rút hết ruột gan của chị ấy ra để nối sợi dây đó. Chị ấy đã cho đi tất cả những gì chị ấy có. Nhưng. Chị ấy không tiếc sợi dây. Không bao giờ tiếc. Cũng như, chị ấy không bao giờ tin giếng đó có thể cạn!

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

Happy end

Tặng ai...

Chiều cuối tuần, xách túi một mình cô đi đến X

Trong túi, chiếc áo lạnh, cuốn sách đang đọc, máy tính và vài thứ linh tinh... Lên chuyến xe tốc hành, cô ngả lưng ghế, quay mặt ra cửa sổ lơ đãng nhìn những hàng cây vun vút chạy ngược, lơ đãng nhìn đêm như một bình mực tím đang loang dần ngoài kia, tự hỏi, mình đến X làm gì...?

Để làm gì ư? Có những việc ta không thể nói mục đích, lý do, vì chẳng có một lý do mục đích nào rõ ràng cả. Thật ra, cũng có lúc cô đã tự mắng mình: sao lại có thể mất thì giờ (và tiền bạc nữa, híc!) chẳng để làm gì như vậy?!

Gắn tai nghe, cô bật điện thoại. Bài hát thì thầm những lời thật buồn: Lên xe tiễn em đi... chưa bao giờ buồn thế... Những bài hát chia ly bao giờ cũng làm cô thấy xao xuyến và day dứt, cảm giác như mình là người có lỗi trong sự chia ly. Chia tay nhau, đôi khi chẳng vì ai cả, chỉ vì thế thôi, để chấm dứt một sự lưỡng lự có thời hạn và có khi bước vào một cuộc lưỡng lự khác, kéo dài suốt cả cuộc đời.

Cổ tích có câu chuyện, đại khái một nàng công chúa xinh đẹp dịu hiền, được làm vợ chàng hoàng tử đẹp trai, giàu có, tài giỏi. Nàng luôn được chồng yêu thương chiều chuộng..., nói chung là nàng có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Chàng hoàng tử còn đưa nàng giữ chùm chìa khóa của tất cả các căn phòng trong lâu đài tráng lệ họ đang sống. Và chàng dặn rằng nàng có thể mở cửa mọi căn phòng, những căn phòng chứa toàn vàng bạc châu báu, hoa thơm cỏ lạ, là niềm vui, là sự hài lòng, là những điều tốt đẹp. 

Duy chỉ có một căn phòng ở cuối lâu đài là nàng không được phép mở, nhưng chàng không bao giờ nói với nàng trong căn phòng đó có gì. Rồi một lần, tình cờ đứng trước căn phòng đó, lại có chìa khóa trong tay, lại không bao giờ nghĩ rằng chồng mình có điều gì bí mật, lại không thắng được sự tò mò rất đỗi đàn bà, nàng công chúa bèn mở cửa căn phòng bí mật... Kết thúc câu chuyện như thế nào tất nhiên mọi người đã biết.

Có lần ngồi “tám”, các cô bảo nhau: đã may mắn là công chúa thì đừng tò mò làm gì, nếu lỡ biết về “căn phòng đầu lâu” của chồng thì tốt nhất hãy coi như không biết. Vậy mới hạnh phúc. Rồi sau những buổi chiều thật đẹp ngồi triết lý vụn bên ly cà phê và ngắm chiều tím loang vỉa hè, mà mơ màng chiều nay em ra phố về, thấy đời mình là những chuyến xe... những “công chúa” lại về nhà để tiếp tục cái cuộc lưỡng lự đã bắt đầu từ nhiều năm qua... Lưỡng lự vì mỗi người có một lựa chọn mà chẳng phương án nào giống cái “phương án tốt nhất” kể trên...

Cuộc sống của cô cũng như nàng công chúa nọ. Nhưng cô luôn nghĩ và tin rằng câu chuyện trên có một “happy end” (*): Sau khi bí mật bị bật mí, chàng hoàng tử ăn năn hối lỗi, thề sẽ không bao giờ tái phạm lỗi lầm. Nàng công chúa lòng đầy bao dung, tha thứ cho chồng. Từ đó họ sống yên ổn bên nhau cho tới khi đầu bạc răng long... Còn căn phòng chứa đầy di tích của “lỗi lầm” được khóa cửa vĩnh viễn, chìa khóa bị bẻ ra, nghiền nát vụn thành bột, gửi gió cho mây ngàn bay...

Cô đã không ngờ rằng một kết thúc như vậy thì không thể coi là hết chuyện, bởi sự đời cứ hay rắc rối thế. Cái thứ bột nghiền từ chiếc chìa khóa ấy bay khắp bốn phương trời, chị em phụ nữ - cả cô nữa - đã hít phải bột “tò mò”, và từ đó câu chuyện cổ tích xuất hiện thêm nhiều cái kết khác nhưng chẳng “có hậu” chút nào. Trong đó có cả cái kết câu chuyện cổ tích của chính cô. Cô đã lựa chọn “phương án tốt nhất” để không biết gì ngoài những điều sung sướng, nhưng cô hiểu mình không thể quên, không thể tha thứ, không thể coi như chưa từng biết. Cô còn hiểu rằng nếu cứ ở lại trong tòa lâu đài ấy thì đến một lúc nào đó chính nàng công chúa là cô cũng sẽ có một “căn phòng bí mật”...

Câu hỏi vì sao mình lại lựa chọn cái “happy end” như thế đã bào mòn cuộc sống của cô. Vào những lúc thấy mình bức bối, cùn mòn, cô sẽ đi đâu đấy, một mình, đến nơi xa lạ, tự nghiền ngẫm tra tấn mình đến tận cùng của sự bức bối cùn mòn... Ở đấy, lúc đó, cô mong mỏi vô cùng, hi vọng vô cùng, thèm khát vô cùng một ai đó có thể chia sẻ, có thể an ủi, hay đơn giản hơn có thể ngồi yên lặng hàng giờ bên cô, chăm chú nghe tiếng lanh canh chiếc muỗng khuấy trong ly cà phê dường như còn nguyên vẹn, để hiểu được cô đang nghĩ gì, đang muốn nói gì, hay chỉ là cô đang trống rỗng như thế nào... Để đến khi trong đôi mắt to buồn bã của cô long lanh những giọt nước mắt, sẽ có một bàn tay dịu dàng ôm nhẹ vai cô, nắm nhẹ bàn tay cô, thấu hiểu...

Hiển nhiên, chẳng có một ai như vậy.

Và cô sẽ nghiến răng chịu đựng, vì biết rõ nơi này mình không thể trông đợi vào ai, ngoài mình. Nhưng ngay cả lúc cô độc như thế, cô vẫn thấy mình nhẹ nhõm hơn những lúc cô độc giữa nhiều người, cô độc bên cạnh một người...

Như lúc này đây cô đang một mình đi đến X. Bởi vì X. là nơi đầu tiên cô đã gặp anh, chàng hoàng tử của cô!

Bởi vì, chuyện cổ tích của riêng cô vẫn chưa kết thúc...



(*) Cái kết đẹp.



Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

Lan man đầu tuần

1.
Sau những nỗ lực hàn gắn không thành, ba mẹ chính thức ly hôn, khi được hỏi con muốn ở với ba hay với mẹ, thằng Tin, con nhỏ bạn, tám tuổi, trả lời nguyên văn: "Con muốn ở với ba với mẹ với em Tom à... tại con ở nhà mẹ thì con nhớ ba hoài, ở nhà ba thì con nhớ mẹ với em Tom hoài, nhiều khi con buồn muốn chết luôn...". Bạn kể giọng run run, mình nghe mà tim thót lại.

2.
Chị Lớn con dượng Hai nhà ở Bình Tân, ngồi trong nhà làm việc với cái laptop trước mặt. Một thằng thanh niên ào vô nhà xô chị ngã chỏng gọng, giật sợi dây điện đang cắm, ôm cái laptop nhảy lên xe một thằng khác đang chờ trước cửa. Sau mấy phút định thần lại chị la cướp cướp rồi dzí theo, chị hàng xóm ở ngang nhà dzí theo, anh xe ôm đầu hẻm cũng dzí theo... nhưng mấy thằng khỉ đó chạy nhanh như ngựa. Mất tiêu cái máy trong vòng ba nốt nhạc. Nghe chị thất thần kể lại, chỉ biết lắc đầu: mèn ơi, cái thời buổi gì mà Thạch Sanh thì ít...

3.
Chị Tí bạn dâu yêu dấu của mình kết hôn cũng đã nhiều năm, cũng muộn con và rất mong con. Chị biểu hiện điều đó ra mặt chẳng khác nào chị tự tạo áp lực cho mình. Riết rồi chị bị trầm cảm. Đã từng điều trị một thời gian dài, đã ổn định, ai cũng mừng. Tự nhiên bây giờ gặp chị thấy có vẻ như bệnh cũ tái phát mà mình không dám nói ra. Qua nhà chở chị đi uống sinh tố, chỉ biết nói chuyện này chuyện khác cho chị vui. Mà chị vui thiệt. Lúc chở chị về đến nhà, chị còn tiếc rẻ "phải chi nhà X ở gần đây ngày nào cũng gặp X chị đỡ biết mấy...". Nghe chị nói thấy thương...

4.
Gặp A., uống cafe, ăn bữa cơm, nói chuyện nọ chuyện kia. Cũng như bình thường. Tưởng như bình thường. Nhưng, về nhà, chỉ nhớ đến một ý nhỏ xíu A. nói mà đâm ra lan man. Cái ý nhỏ xíu đó chỉ thoáng mà nghe rồi để bụng, rằng, bây giờ, A. sợ bị ràng buộc... Ừa, thì bị ràng buộc ai mà không sợ. Bị ràng buộc tức là phải lệ thuộc vào người khác. Bị ràng buộc tức là không được làm những thứ mà mình tha thiết thích thú làm. Bị ràng buộc thì mất tự do, khó mà nhìn ngang liếc dọc, khó mà cục cựa nhúc nhích. Người bị ràng buộc có thể được ví von như là con chim vào lồng như là con cá cắn câu. Người bị ràng buộc chắc chắn không thể nào cảm thấy thoải mái. Nhưng, cái người mà đi ràng buộc người ta, chắc gì đã được thỏa mãn hay sung sướng... Vì lan man nên mình tự nhìn lại mình, may thay, từ thời con gái mộng mơ cho đến khi khuê phòng lạnh lẽo, mình chưa từng bị ai ràng buộc đúng-nghĩa-ràng-buộc. Càng tự tin mà nói, rằng, mình, chưa từng có ý nghĩ muốn ràng buộc ai...

5.
"Để theo đuổi hạnh phúc, điều đòi hỏi ưu tiên và cần thiết nơi bạn là "tái quyết định" và "bắt đầu lại". Đừng quên cái quyền cơ bản của bạn là quyền được hạnh phúc. Bạn có đầy năng lực, bây giờ chỉ cần bạn "dấn thân" vào. Cần tin tưởng là bạn có thể làm được, và chắc chắn là bạn sẽ làm được, như một số nhà tâm lý học vẫn nhắc nhở: "Bạn có thể, nếu bạn nghĩ là bạn có thể!" (trích Hạnh phúc trong tầm tay)

Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

Cho là nhận

Tặng A.

cho và nhận
Một người đàn ông bị lạc giữa một sa mạc rộng lớn. Ông mệt lả và khát khô, sẵn sàng đánh đổi bất kì cái gì chỉ để lấy một ngụm nước mát.

Đi mãi đi mãi, đến khi đôi chân của ông đã sưng lên nhức nhối, ông thấy một căn lều cũ, rách nát và không có cửa sổ.

Ông nhìn quanh căn lều và thấy ở một góc tối, có một cái máy bơm nước cũ và rỉ sét. Tất cả trở nên lu mờ đi bên cạnh cái máy bơm nước, người đàn ông vội vã bước tới, vịn chặt vào tay cầm, ra sức bơm. Nhưng không có một giọt nước nào chảy ra cả.

Thất vọng, người đàn ông lại nhìn quanh căn lều. Lúc này, ông mới để ý thấy một cái bình nhỏ. Phủi sạch bụi cát trên bình, ông đọc được dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng cách lấy viên đá cào lên: “Hãy đổ hết nuớc trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi, hãy nhớ đổ nước đầy lại vào chiếc bình này”.

Người đàn ông bật cái nắp bình ra, và đúng thật, trong bình đầy nước mát. Bỗng nhiên, người đàn ông rơi vào một tình thế bấp bênh. Nếu ông uống ngay chỗ nước trong bình, chắc chắn ông có thể sống sót. Nhưng nếu ông đổ hết nước vào cái bơm cũ gỉ, có thể nó sẽ bơm được nước trong lành từ sâu trong lòng đất - rất nhiều nước.

Ông cân nhắc khả năng của cả hai sự lựa chọn: nên mạo hiểm rót nườc vào máy bơm để có nguồn nước trong lành hay uống nước trong cái bình cũ và coi như không đọc được lời chỉ dẫn? Dù sao, lời chỉ dẫn không biết đã ở đó bao lâu rồi và không biết có còn chính xác nữa không......

Nhưng rồi cuối cùng, ông cũng quyết định rót hết nước váo cái máy bơm. Rồi ông tiếp tục nhấn mạnh cái cần của máy bơm, một lần, hai lần ….chẳng có gì xảy ra cả! Tuy hoảng hốt, nhưng nếu dừng lại, ông sẽ không còn một nguồn hy vọng nào nữa, nên người đàn ông kiên trì bơm lên xuống, lần nữa, lần nữa …. nước mát và trong lành bắt đầu chảy ra từ cái máy bơm cũ kỹ. Người đàn ông vội vã hứng nước vào bình và uống.

Rồi ông hứng đầy bình, dành cho người nào đó có thể không may mắn bị lạc đưòng như ông và sẽ đến đây. Ông đậy nắp bình, rồi viết thêm 1 câu dưới dòng chữ có sẵn trên bình: “Hãy làm theo chỉ dẫn. Bạn phải cho trước khi bạn có thể nhận.”

Học cách yêu

Ai khổ vì yêu hãy yêu hơn nữa
Chết vì yêu là sống trong tình yêu
(Victor Hugo)

Tình yêu thật sự không phải là cảm xúc, dù nó thường đến cùng những cảm xúc mạnh đến mức làm con người choáng ngợp, tình yêu không thể kéo dài nếu hai người chỉ có cảm xúc với nhau.

Sự hiểu biết lẫn nhau mới là nền tảng của tình yêu thật sự. Ta có thể “phải lòng” một chàng trai thậm chí chưa bao giờ nói chuyện. Nhưng để có một tình yêu thật sự, ta cần phải tìm hiểu về người ấy, bởi hiểu biết về tư cách và cá tính người mình yêu là vô cùng quan trọng.

Cùng chung một mục đích sống sẽ giúp cho ta và người ấy có được tình yêu dài lâu, bởi ta sẽ đi cùng hướng với người ấy suốt cả cuộc đời. Nếu tham vọng của ta trở thành một doanh nhân quốc tế, còn điều duy nhất người ấy mong ước là một mái ấm sum vầy, no đói có nhau, thì chắc chắn là xung đột sẽ nảy sinh. Nếu ta khao khát một cuộc sống đổi thay, đầy thử thách, còn người ấy yêu một cuộc sống tĩnh lặng, thanh thản, thì dù cảm xúc có lớn đến mấy, sẽ cũng có lúc những cá tính sẽ va chạm... Và tình yêu sẽ tan vỡ cho dù hai người vẫn còn cảm xúc với nhau.

Tình yêu không phải là tình dục. Tình dục được tạo ra cho hôn nhân – một sự cam kết lâu dài. Nếu vượt ra ngoài hôn nhân, tình dục chỉ mang lại hậu quả khắc nghiệt: có thai ngoài ý muốn, những căn bệnh lây lan qua đường tình dục, điều tiếng dư luận, và có thể cả sự xấu hổ tủi thẹn. Một mối quan hệ chỉ dựa trên sự ham muốn sẽ không bền lâu, đó là sự thật.

Tình yêu là sự lựa chọn, là một sự cam kết. Mặc dù cảm xúc là một phần không thể thiếu được của tình yêu, mặc dù tình dục là một phần của hôn nhân, thì tình yêu cũng không thể tồn tại nếu chỉ dựa vào những điều đó. Nếu hỏi những người đã từng yêu và được yêu, bằng một tình yêu thật sự rằng tình yêu là gì, thì tự tâm họ sẽ trả lời:

• Yêu, là nhìn thấy ở người đó những điều không hoàn hảo mà vẫn yêu.
• Yêu, là muốn mang lại cho người mình yêu những điều tốt đẹp nhất.
• Yêu, là không mất trí, vẫn làm việc quên mình, vẫn dành trái tim cho gia đình và bè bạn...
• Yêu, là dành thời gian, công sức để tìm hiểu tâm hồn và tính cách của nhau.
• Yêu, là dành thời gian và công sức để tìm hiểu và yêu quý những gì mà người ta yêu gắn bó.
• Yêu, là tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau.
• Yêu, là nếu tranh cãi thì không thường xuyên và cũng không nghiêm trọng.
• Yêu, là nếu tranh cãi chỉ giúp hiểu nhau hơn và tình yêu bền vững hơn.
• Yêu, là hướng tới một mối quan hệ lâu dài.
• Yêu, là khi xa cách, chỉ thấy yêu hơn và muốn gắn bó hơn.

(sưu tầm)

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Kẻ yếu không bao giờ có thể tha thứ

“Kẻ yếu không bao giờ có thể tha thứ. Tha thứ là phẩm chất của kẻ mạnh” (M. Gandhi).
Kẻ không tha thứ cho người khác là tù nhân của sự thù ghét, bị dày vò, hành hạ do lòng thù hận. Họ quên mất là chính mình đã được Thiên Chúa bao lần tha thứ vô điều kiện... (5' Cho Lời Chúa hôm nay)

clock1 Tha Thứ Mãi Mãi

Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012

Save the best for last


...
'Cause how could you give your love to someone else
And share your dreams with me
Sometimes the very thing you're looking for
Is the one thing you can't see
...

Bởi vì, làm sao anh có thể trao tình yêu của mình cho ai đó khác
Nhưng lại chia sẻ những giấc mơ của anh với em
Đôi khi những điều anh đang tìm kiếm
Lại là một điều mà anh không thể thấy
 
 ...

Bỏ chồng, để cưới đời mình

xin post lại để tặng bạn M của tôi
... và cả MX tôi nữa :)

Tôi thích lời chia sẻ của một chuyên gia tâm lý, rằng, phụ nữ phải bốn mươi mới biết tình yêu quý giá và hiếm hoi đến nhường nào. Bởi khi hai mươi, nàng nhiều tình nhân và yêu nhiều người nhưng lại là lúc nàng dễ bị tổn thương bởi tình yêu nhất. Tuổi ba mươi yên ổn và biết cách duy trì mối quan hệ lâu dài. Thế nhưng yêu lại ở tuổi bốn mươi, phụ nữ dường như rất khó để quay trở lại là một người phụ nữ tin tưởng vào tình yêu.

Không có tình yêu, hôn nhân biết đâu trở thành ràng buộc. Ở những nơi ràng buộc lỏng lẻo, có người phụ nữ đã gỡ sợi dây ấy ra khỏi đời mình.

Ly hôn không có nghĩa là bị thải ra khỏi hôn nhân. Chỉ là chúng ta cố gắng để xoay xở trong vô số ràng buộc, mà muốn đứng vững, ta buộc phải bứt vài nút thắt hoặc gỡ xuống vài mơ ước trong đời. Có người hy sinh cái tôi hoặc bỏ việc. Một số khác chia tay người bạn đời để được tự do cưới chính hạnh phúc của mình.

Liệu chúng ta có thể sống như một phụ nữ thông minh, cân nhắc kỹ bằng khối óc, trước khi để cho con tim rung động hay không?

1. Không lấy sai lầm của bản thân để tự trừng phạt mình


Rất nhiều người sau ly hôn đã đánh mất đi sự rung cảm với cái đẹp, với cả thế giới này.

Nhiều người chỉ nhớ những nỗi đau đớn từ cuộc hôn nhân cũ. Ánh mắt và lời nói xúc phạm của chồng hoặc người thân; Những giây phút chật vật khó khăn và cô đơn; Sự phản bội và thất vọng; Những mất mát lớn về tiền, nhan sắc, sức khỏe, tình cảm và con cái sau cuộc sống chung với người đàn ông từng được gọi là chồng… Những kỷ niệm ấy luôn quay trở lại dày vò người phụ nữ sau hôn nhân.

Bạn có lỗi không? Tôi nghĩ bạn đúng là có lỗi đấy chứ. Lỗi của bạn là đã để cho quá khứ giết chết mọi cơ hội hạnh phúc tiếp theo của chính mình.

Có lần tôi viết một kịch bản quảng cáo cho một công ty địa ốc đang rao bán khu chung cư mới trong nội thành. Tôi nói, người Việt Nam thường mua nhà khi cưới hoặc khi con họ cưới. Còn chúng ta, chúng ta sẽ bán nhà cho những người ly hôn. Bởi khách hàng ly hôn sẽ có nhu cầu gấp đôi. Trên lý thuyết, một đám cưới chỉ cần một ngôi nhà, một cuộc ly hôn cần có ngay lập tức hai căn hộ. Bởi rất nhiều phụ nữ đã không dám quay trở về nhà bố mẹ đẻ, càng không thể ở lại ngôi nhà của chồng và gia đình chồng, dù con họ đang sống ở đấy. Và họ bán một căn “hôn nhân” để mua hai căn “ly hôn” mới!

Những người phụ nữ xách va li ra khỏi cuộc hôn nhân, họ không chỉ tìm một căn hộ chung cư mới, họ muốn tìm một cuộc sống mới. Tôi thương khoảnh khắc những người phụ nữ xách va li đi ra khỏi cuộc đời người đàn ông họ từng tha thiết yêu, ra khỏi mái nhà họ từng tưởng đó là mái ấm.

Những quảng cáo bất động sản ở Việt Nam chỉ rao bán những lợi ích vật chất, sự tiện nghi, gợi lên lòng tham hoặc mong ước đầu cơ, mong ước hưởng thụ vật chất, một cách rất tầm thường và dễ dãi. Tôi muốn khi nói về một căn phòng, hãy nói đến tình yêu và những giá trị nhân văn, những sự cảm động và những cảm xúc rất con người ở đó. Ta không bán một căn hộ, ta bán một cuộc sống mới.

Có thể tôi không phải một người có tố chất viết copywrite tốt. Nhưng tôi tin rằng rất nhiều phụ nữ sau ly hôn hoặc đang ngấp nghé cánh cửa ly hôn sẽ cảm nhận được điều ấy. Chúng ta có quyền có một cuộc sống mới, khi người đàn ông sau lưng đã không yêu ta và thương ta được như họ nói.

Tỉnh dậy mỗi sáng trong một căn phòng của chính mình, tận hưởng một bình minh yên tĩnh và trong lành, không bị vẩn đục bởi quá khứ, mới là điều mà một phụ nữ bỏ chồng nên làm, để có thể lại cảm thấy hạnh phúc.

Có thể đã yêu nhầm người, đã lấy nhầm chồng. Nhưng sau đó, có quyền bỏ chồng để cưới lại chính đời mình chứ, ai bảo sẽ không hạnh phúc!

Ai bắt một phụ nữ phải sống mãi với quá khứ, hoặc để sai lầm trong quá khứ hành hạ mãi mãi?



2. Không lấy sai lầm của kẻ khác để trừng phạt chính ta.

Khi người phụ nữ xách va li đi khỏi cửa, người đàn ông còn hé cánh cửa nhìn theo.

Người vợ cũ có thể sẽ tuột tay đánh rơi vali, người chồng vẫn sập cửa như thể không nhìn thấy gì, hoặc người chồng sẽ hả hê trên sự trục trặc của người đàn bà cũ. Rất ít người chồng cũ sẽ giúp sửa nhà nơi bà vợ cũ dọn tới ở, hoặc đơn giản hơn, khuân vác những đồ đạc giúp vợ để cô ấy ra khỏi cuộc hôn nhân một cách ít vất vả hơn.

Rất ít người đàn ông gọi điện bảo thằng bồ mới của vợ cũ rằng, mày cư xử không tốt với cô ấy, tao sẽ tính sổ với mày.

(Bởi nếu họ làm được như thế, hẳn bạn đã không phải ly dị họ, đúng không?)

Nhà quảng cáo không chấp nhận kịch bản của Trang Hạ với lý do, nó quá trân trọng cảm xúc của phụ nữ nên vô hình trung hơi mỉa mai đàn ông thời nay. Và một xã hội ăn chắc mặc bền như Việt Nam hiện nay, nói đến tài sản như một căn hộ, tòa nhà mà lại nhấn mạnh tới khía cạnh cảm xúc nhân văn, điều ấy xa xỉ quá.

Nhưng đàn ông thời nào chẳng thế, những sai lầm họ phạm phải trong hôn nhân, thường điều tiếng lại dành sang cho phía người phụ nữ. Đàn ông ngoại tình là do người vợ chả chăm sóc họ được như họ mong muốn, không mang lại cảm xúc tình dục hoặc những lạc thú như đàn ông đáng được hưởng. Đàn ông thua kém, bà vợ giỏi giang, thì tiếng xấu sẽ đổ lên đầu bà vợ giỏi đã lấn át vía chồng. Hay người đàn ông đánh đập vợ thì người đàn bà dễ bị nghe khuyên giải trách móc rằng một sự nhịn chín sự lành, cơm sôi bớt lửa, dù đời nay đâu còn ai nấu cơm bằng lửa.

Nhưng người phụ nữ nếu cố giữ gia đình ấy, hoặc sau khi ly hôn không còn dám yêu, thì khác gì bạn đang lấy lỗi lầm của kẻ khác để trừng phạt chính bản thân bạn?



3. Không lấy sai lầm của bản thân để trừng phạt kẻ khác

Khi đã bỏ chồng, đừng bỏ chính mình. Đừng từ chối lời cầu hôn khác chỉ bởi bạn đã từng chấp nhận một lời cầu hôn trong quá khứ. Đừng bao giờ yêu người đàn ông này mà trong đầu vẫn ám ảnh bởi cuộc sống chung hay tình dục với người đàn ông kia, hoặc ngược lại, đòi hỏi người đàn ông yêu bạn bây giờ cũng phải yêu như người đàn ông trong quá khứ.

Tôi từng được một cô gái trẻ thổ lộ, sau khi ly hôn, đã luôn day dứt khi nghĩ mình là phụ nữ đã “một lần đò” trong khi mấy anh bạn trai đang theo đuổi mình đều trẻ hơn, đều là “trai tân” chưa vợ lần nào. Tôi không hiểu vì sao người phụ nữ lại biến vấn đề của cô (cuộc hôn nhân không thành công trong quá khứ) trở thành vấn đề khó khăn của những anh chàng kia? Họ có xứng đáng bị đối xử như thế không?

Có một phụ nữ nữa, sau ly hôn bỗng biến thành một bà ghê gớm, như một con gà mái lúc nào cũng chực xù lông ra. Những ai lỡ nhắc lại cuộc hôn nhân cũ, chị đều cao giọng như thách thức. Những câu trêu đùa của mọi người được chị trả đũa ngay lập tức. Vào những lúc không ghê gớm đanh đá, chị lại trở nên yếu đuối và làm khổ mọi người bằng những tâm sự than thở từ blog chị, đến các diễn đàn trên mạng, rồi tỉ tê với đồng nghiệp không chán. Nhiều khi người phụ nữ sau ly hôn không nhận ra, mình đã mang tâm trạng u ám của mình để nhuộm xám mọi không gian mình tới.

Sao không yêu đời trở lại, bởi bạn chỉ có thể sống một lần, và hạnh phúc cũng như niềm vui của một phụ nữ không mấy liên quan tới việc, hôn nhân của cô ấy hiện nay có tồn tại hay không.


Thứ Ba, 14 tháng 8, 2012

Dám tha thứ

sợ quên, đọc lại, thấy hay, post lại :)

Tha thứ không phải là chạy trốn. Tha thứ cho ai đó không đồng nghĩa với việc bỏ qua tất cả những gì người đó gây ra hay tạo cơ hội cho họ lặp lại điều đó. Tha thứ không có nghĩa là tôi không muốn người đó bị trừng phạt cũng như cố quên đi sự xúc phạm. Tha thứ chỉ đơn giản là bỏ qua giận dữ và lòng thù hận!

Giận dữ và lòng thù hận tạo nên những "căng thẳng độc hại" - "bad stress". Tôi dùng từ "căng thẳng độc hại" để phân biệt với "căng thẳng" - "stress" nói chung. Dĩ nhiên, cuộc sống luôn có những căng thẳng thường nhật, như một quy luật tất yếu. Ta gục ngã không phải bởi loại căng thẳng đó mà là do những "căng thẳng độc hại". Sự "căng thẳng độc hại" diễn ra liên tục trong thời gian dài sẽ dẫn đến hàng loạt các vấn đề tâm lý và sức khỏe. Tốt nhất là ta nên tìm mọi cách để loại trừ sự giận dữ và lòng thù hận ra khỏi tâm trí mình.

Tha thứ là món quà dành tặng mọi người và cũng để trao tặng chính mình. 

Giống như cỏ dại, niềm căm phẫn đâm chồi mọc rễ và phát triển rất nhanh... Một hành động dẫn đến oán giận sẽ giết chết nhiệt tình và niềm tin. Tình thân hữu biến thành lòng thù hận. Tất cả đều thất bại. Thật là buồn bã, sai lầm và lãng phí!

Nếu ta muốn sự đau đớn của mình trở nên khốc liệt hơn cho kẻ thù thì ta sẽ không bao giờ thoát khỏi vũng lầy đen tối đó.

Tha thứ là một quyết định để tồn tại.

Lòng thù hận bào mòn cơ thể. Đó là lý do tại sao tha thứ rất quan trọng đối với sức khỏe của ta, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Ao ước trả thù sẽ dẫn ta đến sự cuồng trí. Khi căm ghét ai đó, ta mới chính là người bị tổn thương. Chúng ta tự hủy hoại mình khi theo đuổi sự hận thù... Tha thứ, cũng như từ bỏ và đoạn tuyệt, rất khó thực hiện và gây cảm giác tồi tệ cho ta. Nhưng chúng có thể cải thiện sức khỏe của ta cả về thể chất, tình cảm lẫn tâm linh. Nhiều người trong chúng ta né tránh việc tha thứ vì nó khiến họ đau đớn. Nhưng nếu không học cách tha thứ và cởi bỏ, chúng ta chính là người phải trả giá. Ta sẽ hứng chịu đau khổ theo nhiều cách khác nhau trong suốt cuộc đời mình. Mối quan hệ, công việc và sức khỏe của ta cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ngược lại, ta sẽ có tất cả, chỉ bằng cách tha thứ mà thôi.

Tha thứ, tha thứ và hãy tha thứ.
...

(trích Dám tha thứ - Edward M.Halowell)


Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

Chuyện đi đường (2)

Ngã tư CMT8 - NTMK tám giờ rưỡi tối chủ nhật, chị ấy bị thổi còi.
- Chào. Chị cho coi giấy tờ xe!
- Uhm... chị không có đem theo... nhà chị gần đây, để chị gọi người nhà đem ra...
- Tại sao chị lưu thông mà không mang giấy tờ xe? Tại thời điểm này, chị bị phạt vì tội không mang theo giấy tờ xe 400k, không chấp hành biển báo phạt 150k,chị có tiền đóng phạt liền không? nếu không thì đem xe về đội... (dằn từng tiếng rất mạnh)
- Chị nói nhà chị gần đây, chị cũng đi công việc gần đây, chị đã gọi người nhà đem giấy tờ xe ra...
- Không chị... thà chị nói một tiếng chị quên chứ đừng nói là chị gọi người nhà chị đem ra... Không lẽ bây giờ tôi thổi phạt chị lúc 8 giờ đến 9-10 giờ chị mới đem giấy tờ ra, tôi phải đứng đợi chị à??
- (im lặng)
- Chị làm nghề gì?? (chợt đổi giọng)
- Thất nghiệp (giọng hơi ngang)
- Nhìn chị dzậy mà thất nghiệp!?
- Em không tin thì thôi (giọng tỉnh như ruồi)
- (im lặng)
- (im lặng)
- Bây giờ lỗi của chị phạt là 550, nhưng thôi, chị đóng phạt tại chỗ 100 thôi, chị có 100 hông?
- Hông! Có 80 àh!!
- Dzậy chị đưa 80 đây! (nói rồi lượm tiền)
- (đưa rồi làm mặt buồn)
- Chị ký vô đây đi...
- (ký vô tờ giấy ngụy trang kiểu úc đó mới thấy gớm, dạo này công nghệ nó bài bản ghê)
- Chị nhớ nha, mai mốt chị bị thổi phạt, chị chỉ cần năn nỉ thôi, người ta có thể bỏ qua cho chị chứ chị đừng móc điện thoại gọi người này người kia, không có ích lợi gì đâu..........
Dzậy là cái đêm hôm ấy, em ấy đã dzớt ngọt xớt 80k cuối cùng của chị ấy. Còn dạy đời chị ấy. Hèn chi, thằng em của chị ấy nói đúng, mai này mấy em ấy về hưu, mấy em ấy có thể viết "Cẩm nang năn nỉ", chắc chắn là bán đắt dzữ lắm... Chưa hết, cái đêm hôm ấy đêm gì, lúc chị ấy lủi thủi dẫn xe xuống lề, em ấy còn đứng quyến luyến hỏi han...
- Trước lúc thất nghiệp chị làm nghề gì?
- Làm văn phòng
- Làm thư ký hay kế toán hả chị?
- Hành chính nhân sự.
- Dzậy bữa giờ chị có đi xin việc làm ở chỗ nào khác chưa?
- (Lắc đầu)
- Thời buổi khó khăn, kiếm việc làm cũng khó há chị...
- Ờ.
- Thôi ráng nha chị.
- Ờ, cám ơn em.
Mèn ơi, khúc cuối hai đứa nói chuyện tình cảm ghê chưa... Vừa chạy xe chị ấy vừa nghĩ... sao hồi nãy mình không nói nó cho mình theo nó làm thư ký ta... thấy đi theo nó coi bộ lượm tiền thiên hạ dễ ẹc à!!



Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

Ngắn thôi (2)

1.
Quay đi quay lại mà đã 10 năm mình quen biết A. Không biết nói gì hơn, chỉ muốn cám ơn A. vì tất cả những gì A. đã làm cho mình...

2.
Mình muốn nói, lần thứ 101, mình chỉ muốn sống lạc quan để quên hết mọi lo lắng, phiền muộn, cơm áo gạo tiền. Mình không thích đau buồn trăn trở vặn vẹo, không thích một chút nào, ít nhất là vào lúc ngặt nghèo này.

3.
Theo nghiên cứu của mấy nhà khoa học, một con chuột mà nhìn miếng phó-mát không ăn trong 2 giờ có thể phát điên, vì vậy mình thận trọng nhắc mình: có nên nhịn nhục hoài để rồi thành người đàn bà chiều chiều mặc đầm bông thắt hai bím tóc thơ thẩn dạo bờ kè... hay vùng lên vùng lên... thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt ;)

4.
Người xưa có câu "Nhất nhật phu thê bách nhật ân" dịch ra có nghĩa là "Một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa". Nghĩ tới nghĩ lui thấy cũng đúng. Cạn tình còn nghĩa. Nếu tình đã cạn mà nghĩa cũng mất sạch, ắt mình sẽ đau lòng lắm. Bởi mình sống nội tâm rất dễ bị đau lòng ;)

5.
Thời nay, một chị hoa hậu mà mình hơi hơi ngưỡng mộ, có câu này thấy cũng hay hay: chỉ cần tin rằng bạn xứng đáng hạnh phúc, quan tâm đến những nhu cầu bản thân để mình luôn đẹp hơn, sống có ích hơn, tình yêu sẽ mỉm cười với bạn lần nữa... Mình đã tin, đã quan tâm, đã sống... mà vẫn chưa thấy tình yêu mỉm cười... Tự nhủ bây giờ thứ mình cần duy nhất chỉ có thể là sự kiên nhẫn!

6.
Dù hơi ngỡ ngàng... nhưng... mình đã bắt đầu cảm nhận được cái gọi là tự do...

7.
Không có gì quý hơn độc lập tự do :)



Ghen

Entry này tôi viết lâu rồi, giờ lục lại để tặng nhỏ em ở xa, mong em đủ bình tĩnh để giữ tình yêu của mình ở lại. Bởi tôi và bao nhiêu người đứng ở ngoài nhìn thấy mọi thứ không hề tồi tệ như em nghĩ... Cho dù... sau một thời gian đeo đuổi chính sách ôn hòa và bất bạo động... tôi đã thất bại và phá sản hoàn toàn :)

Chuyện hôn nhân - Yêu là không ghen
(note cũ 01.06.2011)

Tôi viết entry này xong, đọc lại thấy nó có vẻ sáo rỗng, dài dòng quá nên delete bớt. Tôi thấy chỉ cần tóm gọn một vài câu cho dễ hiểu thôi.

Ghen tuông là một trong những cảm xúc dễ hiểu nhất của con người. Chuyện quánh ghen là một chủ đề khá hot từ trong đường hẻm ra đến quán xá, chợ búa... Nó cũng làm hao tốn giấy mực của nhiều nhà nghiên cứu, báo chí, thơ, ca, kịch, cải lương, văn chương, v.v...

Người ta nói: ghen tuông bắt nguồn từ sự tự ti và tự ti đến từ cảm giác rằng ta đang thiếu thốn điều gì đó. Cảm giác ta đang thiếu thốn điều gì đó khiến ta thua kém người khác. Ta thấy thua kém người khác, đó là vì ta hay so sánh mình với người khác...

Để khỏi phải vướng vào nỗi khổ sở ghen tuông, trước hết ta phải chấp nhận sự thật rằng ngoài kia luôn tồn tại một ai đó có những thứ ta không có hoặc hơn ta rất nhiều thứ: nhiều tiền hơn, xinh đẹp hơn, trẻ khỏe hơn, giỏi giang hơn, thu hút hơn hay bất kể là thứ gì, họ sẽ luôn có cái để hơn ta! Rồi tiếp đó, ta phải nhìn nhận thấu đáo rằng ta là ta, ta không nên hơn-thua ai và sự thật là ta không-hoàn-hảo.

Nên ghen hay không nên ghen!? Ta có thể tìm thấy câu trả lời ở rất nhiều người, từ người hiền lành cho đến người quá khích. Ghen cũng có tới 1001 cách ghen lận, từ bạo hành tinh thần cho tới tạt axit. Chỉ cần search chữ "ghen" trên Google, ta có thể tìm thấy trên 10 triệu bài viết liên quan. Từ báo giấy đến các báo mạng cho đến tất cả các trang web liên quan phụ nữ đều ít nhiều bán tán chủ đề này...

Nhưng, nói tóm lại, ghen tuông thì có ích gì đâu chứ!?

Yêu là không ghen. Chấm hết.


P/S: Đó là chủ ý của riêng tôi thôi. Còn bạn, tùy, cứ ghen thoải mái nếu bạn thật sự muốn ghen! ;)

Tôi muốn viết entry này là vì cách đây vài ngày, tôi có cuộc tranh luận nảy lửa với hai bà chị của tôi. Thấy vậy mà hai chị không hiểu hết tôi. Hai chị đã cười tôi, chê tôi, dạy tôi, khích tôi, thuyết phục tôi, đủ thứ ;) Tôi nói tôi sẽ không làm gì hết, hai chị hổng tin! Tôi phải đưa ra đủ thứ tình huống tình hình, phân tích tá lả... mới vượt qua được vòng sát hạch (hỏi) của mấy chị. Cuối cùng, tôi kết luận với mấy chị: ai làm người ngoài cũng nói hay cười hay, tới hồi đụng chuyện mặt xanh lè xanh lét, tay chân bủn rủn, ôm mặt khóc tì tì, có ai gan mà lì (do nothing!) như em hôn!? Hai chỉ cười hêhê...

Nói hông phải khoe chứ, chuyện của tôi cũng hoành tráng ly kỳ từ đầu chí cuối. Nhưng tôi đã hứa danh dự với chính mình không bao giờ kể cho bất kỳ ai nghe đâu. Tôi định đến một lúc nào đó sẽ hứng chí châm ngòi cho trái bom nổ chậm này, nhưng bây giờ tôi thiệt là không muốn nhắc lại nữa. Hết hứng rồi. Người biết thấu đáo tường tận rõ ràng chuyện của tôi bây giờ chỉ có một, hai người. Vậy đủ rồi!

Còn có một Người biết rất rõ. Ngẫm lại mọi chuyện xảy đến với tôi, tôi hết sức tâm phục khẩu phục Người! Tất cả mọi sự đã được Người đó sắp xếp, an bài cho tôi đẹp như mơ.

Không có sự hối tiếc. Không có phàn nàn. Không còn cay hay đắng nữa ;)


Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012

Đàn ông khác đàn bà!?

Hãy xem sự khác nhau giữa đàn ông và đàn bà
- Đàn ông luôn trả 2 USD cho cái vật cần mua đúng giá chỉ 1 USD. Đàn bà luôn trả 1 USD cho cái vật không cần mua được rao giá 2 USD.
- Trước lúc lấy chồng, phụ nữ lo sợ cho tương lai. Đàn ông không phải lo tương lai cho tới lúc cưới vợ.
- Người đàn ông thành đạt kiếm được nhiều hơn số tiền vợ anh ta tiêu. Người phụ nữ thành đạt là người phụ nữ biết tìm ra người chồng đó.
- Để có hạnh phúc trong hôn nhân với một người đàn ông, cần hiểu anh ta nhiều nhưng lại ít yêu anh ta. Để có hạnh phúc trong hôn nhân với người phụ nữ, cần yêu chị ta nhiều chứ không cần hiểu.
- Mọi người đàn ông có vợ đều có thể quên lỗi lầm của mình. Còn người vợ sẽ thay anh ta để nhớ tới các lỗi lầm đó.
- Lúc lấy chồng, người phụ nữ hy vọng là với thời gian, chồng mình sẽ thay đổi. Và chị ta đã lầm. Lúc lấy vợ, người đàn ông hy vọng, vợ mình sẽ không bao giờ thay đổi. Và anh ta cũng bị lầm.
- Lúc cãi nhau, bao giờ người vợ cũng nói câu cuối cùng. Còn cái điều người chồng nói sau đó sẽ mở ra một cuộc tranh cãi mới.
(st)

MX like this!


Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

Cười chút chơi

Anh chồng đi nhậu xỉn quắc cần câu dzìa nhà gặp chị vợ mặt hầm hầm ngồi bên mâm cơm nguội ngắt. Đã nhiều lần như vậy. Đến lần này, thấy chồng dzìa, chị vợ không thèm lèm bèm câu nào, chỉ đứng phắt dzậy, hỏi có một câu một:
- Anh có muốn ngày mai ngày mốt ngày kia anh không nhìn thấy mặt tui nữa hông???
Anh chồng đang xỉn quắc nghe khoái quá nên gật đầu lia lịa:
- Muốn! Rất muốn!
Vậy là chị vợ đã làm cho anh chồng được toại nguyện. Qua ngày mai, anh chồng không hề nhìn thấy mặt chị vợ. Ngày thứ hai cũng không thấy. Qua tới ngày thứ ba cũng chẳng thấy mặt mũi vợ ở đâu. Đến sáng ngày thứ tư... anh chồng mới lờ mờ thấy được khuôn mặt của chị vợ khi hai con mắt đã bớt sưng bớt bầm đen...


(chuyện này  kể theo trí nhớ nhỏ nhoi của tui thôi ;D)

post lại cái poster này để nhớ thực hành thôi  :D

Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012

Bạn có biết mình là ai?

Tôi chỉ hiểu về mình “sơ sơ”. Thế giới tâm hồn của tôi được che bởi một bức rèm nửa kín nửa hở. Nếu cứ tiếp tục hiểu ít về mình thế này, tôi sẽ khó lấp đầy những khuyết điểm, khó thổi bùng những sở trường tiềm ẩn và chỉ sống bình thường mà không thể cháy hết mình :). Kết quả trả lời trắc nghiệm của tôi có vẻ như chính xác 99% những khi tôi âu sầu buồn bã vô cớ hoặc có thể là sai bét tới 99% những khi tôi trở lại là tôi ;D

PN - Để thành công, đầu tiên bạn phải hiểu mình là người như thế nào, có thế mạnh và điểm yếu “chết người” nào. Hãy thực hiện bài trắc nghiệm sau đây để đánh giá bản thân.
1. Bạn có hay tự ngồi suy nghĩ về cuộc đời, suy ngẫm về chính mình?
2. Bạn có hay “soi gương” để hiểu mình hơn bằng cách so sánh với nhiều người khác?
3. Bạn có hay “điều tra” cảm nhận của bạn bè, người thân về bạn không?
4. Khi người khác góp ý phê bình, bạn có mở lòng để lắng nghe?
5. Bạn có biết mình đẹp hút hồn hoặc “hơi bị chưa đẹp” ở chỗ nào không?
6. Nếu dùng một cụm từ để nói lên phong thái hành vi (cử chỉ, nét mặt, dáng điệu, tư thế) hàng ngày của mình, bạn sẽ dùng cụm từ gì? Bạn trả lời ngay được không?
7. Nếu yêu cầu bạn liệt kê ra 10 điểm tính cách khiến người khác yêu thích và 10 điểm tính cách khiến người khác ghét bạn, bạn trả lời được ngay?
8. Bạn có thể trả lời ngay năm tiềm năng và năm sở đoản của mình là gì chứ?
9. Bạn có biết mình sống để làm gì không?
10. Bạn có lập kế hoạch cho cuộc đời mình?
11. Bạn có thích thử sức mình trong một số lĩnh vực hoạt động mới lạ?
12. Nếu tiền không phải là thứ quan trọng nhất, điều gì sẽ khiến bạn dành thời gian nhiều nhất? Bạn có trả lời được ngay?
13. Chưa ai bảo bạn là người tự ti nhút nhát cả, phải không?
14. Ngoài những “chức năng” tại nhà, việc làm ở cơ quan/trường học, bạn có hay “xông pha” những hoạt động khác ngoài xã hội?
15. Bạn có thích các bài trắc nghiệm tâm lý?

Đáp án: Mỗi câu trả lời “có”: 1 điểm, mỗi câu trả lời “không”: 0 điểm

11 - 15 điểm: Bạn có thể tự “đi guốc trong bụng” mình. Bạn không chỉ quan tâm đến dáng vẻ bề ngoài mà còn phân tích, mổ xẻ tính cách và năng lực của mình. Bạn biết “bung mình” qua nhiều hoạt động khác nhau, nhờ vậy bạn có thể nhận thức về mình rõ ràng và sâu sắc hơn. Nhưng điều quan trọng là bạn sẽ làm gì với các khuyết điểm của mình? Bạn sẽ làm gì để những ưu điểm giúp mình trở nên tỏa sáng?
6 - 10 điểm: Bạn hiểu về mình “sơ sơ”. Thế giới tâm hồn của bạn được che bởi một bức rèm nửa kín nửa hở. Nếu cứ tiếp tục hiểu ít về mình thế này, bạn sẽ khó lấp đầy những khuyết điểm, khó thổi bùng những sở trường tiềm ẩn và chỉ sống bình thường mà không thể cháy hết mình.
0 - 5 điểm: Có thể nói bạn bị “hội chứng mù chữ nội tâm” không nhỉ? Bạn không biết mình sống để làm gì, điểm cộng của mình ở đâu và điểm trừ của mình ở chỗ nào. Để thành công, đầu tiên bạn phải hiểu mình là người như thế nào. Nếu biết mình là một chú chim với đôi cánh khỏe mạnh cùng thân hình nhẹ nhàng, ắt hẳn bạn sẽ muốn sống tự do trên bầu trời thay vì khoái chí vì mình đã tìm được một chiếc lồng thật đẹp. Khi không biết mình là ai, có tiềm năng gì, người ta sẽ cam chịu với hiện tại và nghĩ rằng: “Thế là đủ”.

Vì sao Edison lại là một nhà khoa học với 1.907 phát minh sáng chế mà không phải là một nhà văn? Vì sao Mozart là một “mặt trời âm nhạc” mà không phải là một bác sĩ? Vì sao Bill Gates trở thành ông chủ của tập đoàn Microsoft khổng lồ mà không phải là đầu bếp? Còn bạn, bạn có thể là một người như thế nào đó đặc biệt hơn không? Hiểu được bản thân mình thì bạn sẽ làm được nhiều hơn những gì bạn nghĩ.



Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

Tháng tám

... là thời điểm rất tốt để tôi bắt đầu lại mọi thứ. Một công việc giúp tôi tìm lại nhiệt huyết ngày xưa. Một mối quan hệ chưa đi tới đâu nhưng có thể làm lòng tôi dịu lại từng ngày. Một mối liên hệ máu mủ tình thâm được kết nối để tôi biết mình còn có một gia đình lớn luôn dõi theo tôi. Một lòng tin tưởng vững chắc: mọi thứ rồi cũng sẽ qua... bởi Chúa đã an bài mọi sự cho tôi...


[in God we trust]

Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

Những ngày tháng bảy

Vậy là đã qua những ngày tháng bảy thăm thẳm chiều trôi...

Tôi muốn nhớ nên vội vàng ghi lại những dòng này. Đơn giản chỉ là để ghi nhớ lại những ngày tháng bảy đã qua. Tháng bảy của tôi bắt đầu bằng một buổi sáng trong veo ở nhà thờ HS, tôi dự lễ rửa tội của bé Vy kiêm việc phó nháy vì chú thím ở xa lại quên máy ảnh ở nhà. Bữa đó tôi còn được mời ăn bữa trưa thịnh soạn ở nhà chú thím. Chỉ có gia đình, mấy chú cháu anh em ăn bữa cơm ấm cúng và rổn rảng tiếng cười nói. Bữa tối tôi lại lặn lội đi dự tiệc mừng đầy năm của em thằng Bắp. Cũng thịnh soạn. Cũng ấm cúng và rổn rảng tiếng nói cười. Cả ngày hôm đó, đi đến đâu, gặp gỡ ai, tôi cũng thấy niềm vui như lan tỏa.

Ba ngày sau, tôi lên đường đi hành hương La Vang, một chuyến hành hương tâm linh rất đáng nhớ. Tôi vẫn nhớ tôi đã cảm thấy hân hoan và phơi phới thế nào trên suốt chặng đường đi và về. Tôi đã được nghe những câu chuyện chia sẻ ấm áp. Tôi đã được thấy sự khiêm tốn và tinh thần phục vụ của những người hướng dẫn đoàn. Tôi đã thực sự hòa mình vào tập thể gần 200 con người từ khắp nơi về hội tụ trong chuyến đi này, cùng ăn, cùng ngủ, cùng đọc kinh cầu nguyện ngày đêm. Tôi đã cảm nhận được không khí linh thiêng khi đứng trước linh đài Đức Mẹ La Vang. Chính ở đó, tôi đã rưng rưng xúc động khi được Cha vỗ về an ủi và ban bí tích giải tội. Tôi vẫn nhớ từng khoảnh khắc, từng cảm xúc, từng chút từng chút một...

Tháng bảy còn là sinh nhật chị, một người chị mà tôi quý mến. Dạo này ít gặp nhau, chị sợ tôi quên chị hoặc tôi buồn quá sanh bệnh nên vẫn thường gọi điện nhắn tin thăm hỏi. Chị vẫn vậy, vẫn hay nói nhiều câu khơi gợi sự tự tin cho tôi, hoặc làm tôi xúc động không tả nổi. Ba tôi mất chỉ mấy ngày sau sinh nhật chị. Chị nói tôi ráng bình tĩnh lo cho ba đi, còn chị, chị đã nhắn hơn ba chục tin cho những người bạn đồng nghiệp cũ của hai chị em rồi. Và chị đứng ra tập hợp để họ đến chia buồn với gia đình tôi đông đủ. Chị còn đi viếng bằng một số tiền lớn không tin nổi. Khi tôi cám ơn, chị còn nhắn lại những lời thiệt chỉ làm tôi rớt nước mắt: có gì đâu mà phải cám ơn chị, tình cảm của chị em mình mãi mãi gắn bó và chia sẻ với nhau, nhất là những lúc khó khăn này đó em...

Những ngày giữa tháng bảy, ba yếu dần. Hai chân ba cứng lại dù ngày nào em dâu cũng xoa bóp cho ba. Mắt mù hẳn, ba không còn đi lại được nữa. Má kê một cái giường cho ba chỗ ông ngoại nằm lúc trước. Ba nhất quyết không đi bệnh viện dù ai có nói thế nào. Sau ba tháng trời nằm trong bệnh viện NT và hơn một tháng nằm bệnh viện SG mấy ngày tết nhứt, nhà tôi đã biết ba sợ bệnh viện kinh khủng. Càng đến những ngày cuối, dù đau đớn thế nào, ba cũng tỏ ra bình thản, không một tiếng rên la. Em trai tôi thương ba lắm, tối tối vô phòng nói chuyện này chuyện kia với ba khóc rưng rức, ba còn biết an ủi nó "mọi sự Chúa đã an bài". Ba còn biết lo cho má, tối ngủ cứ quơ tay mò mẫm tìm mền đắp cho má tới cổ. Lúc tỉnh táo, ba còn run run nói với má chứ: "bà ơi, sao tui thương bà quá". Má đã sát cánh ở bên cạnh ba, nắm tay ba cho tới tận phút cuối. Những ngày tháng bảy, khi ba sắp sửa đi xa, sáng sáng tối tối, tôi đều mơ hồ cảm nhận một nỗi buồn rã rã rượi rượi, không biết phải diễn tả thế nào và với ai.

Những ngày tháng bảy trước khi ba mất, tôi khóc nhiều không thể tả. Chỉ một mình tôi biết, tôi rối rắm và hỗn loạn ra làm sao.

Những ngày tháng bảy này, tôi còn nhớ ông bà nội và ông bà ngoại da diết vì họ đều mất vào tháng bảy và tháng tám này... Mai này, đến tháng bảy, nhà tôi có ba đám giỗ chỉ cách nhau hai ngày một...

Lâu rồi, tôi đã từng viết một cái entry Ghét tháng bảy. Với tôi, tháng bảy nào cũng vậy. Dài đăng đẳng, mưa gió dầm dề... và chẳng có gì vui... Những ngày tháng bảy năm đó, tôi đã tập cho mình bắt đầu những ngày mới mà không kỳ vọng vào bất cứ điều gì... Có lẽ từ những ngày cuối tháng bảy này, tôi sẽ tiếp tục như thế, không kỳ vọng vào bất cứ điều gì nữa... 

Mọi sự Chúa đã an bài!


Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012

Sự sống không mất nhưng chỉ đổi thay...


Lúc sinh thời, ba có rất nhiều bạn bè. Nào là bạn học, bạn đi lính, bạn cơ quan, bạn lối xóm... Không ít người là bạn thâm giao với ba từ nhỏ tới lớn, năm sáu chục tuổi vẫn mày tao thân thiết. Tình bạn của ba và các chú luôn làm cho anh em tôi ngưỡng mộ. Một tình bạn thắm thiết, chân thành, không chút màu mè và hơi khó kiếm ở thời buổi này. Các chú thương ba cực kỳ. Nhất là mấy chú bạn thân của ba, cả một nhóm ở xa đã hết lòng giúp đỡ ba từ lúc nằm bệnh đến lúc mất đi. Đã có muôn vàn câu chuyện tình bạn của ba rất xúc động mà anh em tôi được nghe nhắc lại suốt trong những ngày này...

Người ta nhớ đến ba trước tiên ở chỗ ba là một cây pha trò đình đám trong các buổi tiệc họp mặt bà con bạn bè. Ở đâu có ba ở đó có những tràng cười muốn bể rạp vì ba vốn giễu rất có duyên. Ba được đám em út con cháu ngưỡng mộ dữ lắm vì những câu chuyện tiếu lâm trên bàn nhậu. Và nhắc đến chuyện tiếu lâm thì thôi khỏi nói, ba để lại không biết bao nhiêu là giai thoại và những câu nói để đời.

Bởi ba có duyên pha trò nên đi tới đâu cũng được người ta khoái dù tánh của ba vốn thẳng thắng và nóng như lửa. Đôi lúc rất là gia trưởng. Ba hay ăn hiếp má và la mắng các cô chú tôi mỗi khi không hài lòng điều gì đó. Các cô chú của tôi vừa kính nể vừa sợ ba răm rắp. Nhưng ba không bao giờ để bụng giận dai với ai. Cũng ít ai chấp nhứt vì quá biết tánh ba ruột để ngoài da. Ba mới nhìn, thấy có vẻ khó tính, nhưng, thật ra, ba dễ òm, ai sao cũng được. Không chỉ với các cô chú ruột của tôi mà với tất cả những người anh em họ của ba, các ông bà cô chú con cháu dòng họ nội ngoại nhà tôi, bạn bè của ba, các cô chú đồng nghiệp của ba và những tiểu thương lâu năm ở chợ SG, ai cũng thương quý ba một cách kỳ lạ. 

Các cô tôi hay nói số của ba sướng từ nhỏ tới lớn, cho tới tận lúc nhắm mắt lìa đời. Cả cuộc đời ba không biết buồn là gì. Không biết lo xa. Không biết tính toán chuyện gì lớn. Cũng không biết làm gì động tay động chân. Hồi nhỏ thì là con trai đầu lòng được ông bà nội cưng chiều. Từ thời trai trẻ đến lúc về hưu, gần ba chục năm làm công nhân viên nhà nước sáng đi chiều về nhàn nhã. Đến lúc nhắm mắt có đầy đủ vợ con dâu rể cháu nội quây quần ngồi cạnh nắm tay đọc kinh xin ơn chết lành... Và nhờ ơn Chúa, ba tôi đã ra đi rất nhẹ nhàng và bình an.

Có một điều anh em tôi luôn nhớ là ba lúc nào cũng biết ăn ngon mặc đẹp dù ba không giàu có gì. Hầu như các quán ăn ngon ở bất kỳ ngóc ngách nào ở SG này ba đều biết. Ba sành ăn lắm. Ba mà ăn quán nào ngon rồi là ba không tiếc lời quảng bá cho họ. Ba mất rồi má ngồi kể ra biết bao nhiêu là quán bị mất mối ba. Ngoài sành ăn ba còn sành mặc nữa. Ba mặc toàn đồ đẹp và đồ hiệu của bạn bè tặng. Lúc còn khỏe ba hay tự tay giặt ủi, xếp đồ thẳng thớm và ngăn nắp đâu ra đó. Quý ai lắm là ba đem đồ đẹp của ba ra tặng. Tính ra ba còn để lại cho mấy đứa con trai cả một bộ sưu tập quần áo, giày dép, dây nít, bóp ví, balô, đồng hồ... toàn đồ xịn.

Tính ra ba không để lại của cải gì lớn lao cho anh em tôi, cũng không để lại những giá trị sống có ý nghĩa to tát... nhưng cái ba để lại là những cảm tình rất đẹp và đáng tự hào của mọi người dành cho ba... ba còn để lại cho anh em tôi một đại gia đình sống yêu thương và tình cảm vô vàn...


Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...