Chúa còn làm biết bao điều kỳ diệu để từ ngày hôm ấy, tôi bắt đầu tin một niềm tin mãnh liệt.
Tôi cũng muốn nhắc lại rằng, tôi tự hào vì ông bà nội và các cô chú của tôi đều là những con chiên ngoan đạo của Chúa. Sau này, đến lúc cảm nghiệm được tình yêu của Chúa, cũng là lúc tôi cảm nghiệm được nỗi lòng day dứt của ông bà nội trong những năm tháng dài, khi ba tôi bỏ Chúa... Ba tôi lấy má tôi, sống trong thời khổ ải sau ngày giải phóng, làm phép Hôn phối nhưng ba tôi không giữ đạo cũng không sống đạo nữa, khiến cho má tôi và ba đứa con đều không biết Chúa là ai. Cho đến khi biết tôi lập gia đình với người có đạo, nhà bên nội tôi mừng lắm. Nhưng thiệp cưới của tôi cũng không ghi tên Thánh của ba tôi, điều đó khiến tôi ray rứt nhiều và tôi hiểu nội tôi chắc cũng buồn khi cầm thiệp... Và có lẽ ở trên nước thiên đàng, chắc ông bà nội tôi cầu nguyện cho gia đình tôi nhiều lắm nên đến khi bắt đầu có tuổi, lá rụng về cội, ba tôi hay trầm ngâm nhớ ông bà nội và kể về thời xa xưa, khi ba tôi làm giúp lễ suốt tuổi niên thiếu ở Nhà thờ Chánh tòa LX. Lúc sắp mất, ba còn biết an ủi đám con cháu đừng khóc bởi "mọi sự Chúa đã an bài." Và cho đến tận phút cuối, ba tôi cũng đã được trở về bình an trong nhà Chúa.
Má tôi sau biến cố tai nạn của em tôi đã đi học lại giáo lý và trở lại nhà thờ. Má đã biết đặt niềm tin trọn vẹn vào bàn tay quan phòng của Chúa. Vì tin, má đã không còn cáu gắt, lo lắng cơm áo gạo tiền hay buồn phiền các con như hồi trước nữa. Má đã trở thành một con chiên ngoan đạo từ lúc nào. Má tham gia sinh hoạt với các cô trong nhà thờ, đi đọc kinh, đi hành hương, nấu cơm cho các cha trong nhà xứ, nấu bếp ăn từ thiện của nhà thờ... Má đi đâu, làm gì rồi cũng về kể cho mấy đứa con má nghe. Anh em tôi ít nhiều đều cảm nhận được niềm vui bình an, chia sẻ và sẵn sàng phục vụ của má.
Và cho đến giờ phút này, khi khoe về một trong những kỳ tích mà Chúa đã làm cho gia đình tôi, tôi luôn quả quyết rằng chính Chúa đã cứu cuộc đời của anh hai tôi.
Anh hai tôi là một người nghiện trên dưới mười năm. Hầu hết những người bạn chơi cùng thời với anh đều đã qua đời vì sử dụng ma túy quá liều hoặc vì AIDS. Những ngày em tôi gặp nạn cũng là những ngày anh bị bắt đi trại cai nghiện. Ba năm lao động ở vùng rừng núi xa xôi, dù khó khăn cách trở, má tôi tháng nào cũng lặn lội đi thăm nuôi. Má tôi đi thăm, tâm sự nhỏ to, khuyên nhủ đủ kiểu. Và nhờ ơn Chúa, anh hai tôi cũng có ngày trở về lành lặn bình an. Anh đi làm siêng năng cần mẫn trong cửa hàng vi tính của vợ chồng tôi. Sau một vài lần về quê nội chơi, dù không có ai tác động nhưng tự anh nhìn thấy cách sống lạc quan vui vẻ của các cô chú tôi, trở về nhà, anh nói Má dẫn anh qua nhà thờ xin cho anh học giáo lý. Khỏi phải nói, má tôi mừng hết biết. Những ngày anh đi học, được sự động viên của gia đình và Cha dạy giáo lý, anh cũng tham gia các hoạt động của nhà thờ. Tôi vẫn nhớ cái lúc nhìn Cha rửa chân cho anh trong thánh lễ tiệc Ly năm đó, mấy má con tôi đã xúc động trào nước mắt.
(còn nữa)
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))