Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

Lọng cọng (28)

SG, những ngày lạnh.

Em bị cảm nặng, chỉ muốn nằm bẹp một chỗ, mà e ngại tim sẽ đau mắt sẽ sưng nên gắng gượng tới lui đây đó. Trưa nay, đi mua cháo bên Đề Thám, dừng đèn đỏ ngay chỗ mình chia tay hôm trước, em rẽ trái anh rẽ phải, em khóc.

Em khóc, chỉ vỏn vẹn trong bốn mươi giây đèn đỏ, rồi quẹt nước mắt, đi tiếp. Cũng tại, em lỡ hứa với lòng, sẽ chẳng có ai, kể cả anh, có thể thấy em rớt thêm giọt nước mắt nào, trừ phi có lý do chính đáng.

Mà giờ kể ra, thì, có lý do nào chính đáng đâu.

Chẳng qua, em thương mình buổi tối nọ, còn cam tâm ngồi yên đó, ngó xa xăm, kể anh nghe về mối tình đầu. Chẳng chút liên quan. Hay nói đúng ra, đoạn liên quan nhất, em lược bỏ mất tiêu rồi. 

Chẳng qua, em bây giờ, không ưa ủy mị, cũng chẳng màng thứ gọi là khổ nhục kế, của bất kỳ ai. Những tháng ngày u ám đã qua, em muốn quên, chỉ mong mình thanh thản sống những ngày tươi đẹp này. Được mất thắng thua có là gì?

Chẳng qua, em thương mình đêm đó gió lạnh, chưa đi qua khỏi ngã tư này, tay đã run môi đã tím. 

Chẳng qua, em thương anh đêm đó gió lạnh, đường xa, càng thêm xa...

Thứ Sáu, 23 tháng 1, 2015

Lọng cọng (27)

Mười tám tuổi, tập tành chát chít, có lần vô vietfun còn cãi tay đôi với khứa nào đó ra sức nói xấu thậm tệ đám đầy tớ của mình. Ba mươi tám tuổi mới biết, cuộc đời này vẫn đẹp, nhưng đám đầy tớ của mình, bây giờ, nói thiệt lòng, tụi nó thúi-nát dzữ lắm rồi!


Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

Nửa tháng giêng

Em muốn viết một vài dòng để mai này còn có lúc nhớ lại, mà chẳng nhín được chút thời gian nào ngồi xuống, đành phải vừa đi vừa hít nhiều hơi thật sâu để tận hưởng cho đáng những ngày tươi đẹp này ;)

Thứ Hai, 5 tháng 1, 2015

Ơn giời, ba mươi tám của mình tới rồi ;)

(note cũ có chỉnh sửa post fb nhân sn 38)

1. Mười tám tuổi, cứ tưởng mắt mình mãi sáng, môi mình mãi mềm, da mình mãi láng, tóc mình mãi dài. Ba mươi tám tuổi, ai ngờ mắt mình đã sâu, môi mình đã trầm, da mình đã sạm, tóc mình đã ngắn đi (còn rụng nữa :))
2. Mười tám tuổi, cứ tưởng cuộc sống dễ dàng, mình đã luôn tin vào lẽ phải và công bằng. Ba mươi tám tuổi mới biết cuộc đời này dù đẹp đẽ vẫn còn có vô vàn điều phi lý và bất đắc ý.
3. Mười tám tuổi, mình cứ nghĩ những giấc mơ đẹp đẽ sẽ luôn thành hiện thực. Ba mươi tám tuổi mới biết có những giấc mơ mãi mãi cũng chỉ là giấc mơ. Nhưng, mình không buồn, bởi mình ưa khích lệ người khác "hãy cứ mơ cho đến khi giấc mơ của bạn thành sự thật".
4. Mười tám tuổi, mình cứ luôn tìm cách che đậy những yếu điểm của mình, tưởng như cả thế giới sẽ sụp đổ khi có ai đó nhìn thấy nó. Ba mươi tám tuổi mới biết, cuộc đời thật dễ chịu khi ta biết chấp nhận những yếu điểm của mình, và cả của người khác ;)
5. Mười tám tuổi, cứ nghĩ mình phải cố gắng diễn đạt, tận tâm giải thích mọi thứ thì người khác mới có thể hiểu mình. Ba mươi tám tuổi mới nhận ra, im lặng để người khác tự cảm nhận cũng là một cách ta tôn trọng họ, và "không nói gì cũng là một cách nói".
6. Mười tám tuổi, mình nghĩ là mình hạnh phúc khi có được sự ngưỡng mộ của người khác. Ba mươi tám tuổi mới biết, sự ngưỡng mộ của mình đối với chính mình mới là quý giá nhất.
7. Mười tám tuổi, cứ nghĩ rằng mình đủ sức để nắm giữ một tình yêu. Ba mươi tám tuổi, trải nghiệm sóng gió, mới biết, dù khó khăn, mình cũng sẵn sàng để cho nó ra đi, nếu nó thật sự muốn ra đi ;)
8. Mười tám tuổi, mình hơi nông nổi, khờ khạo, cứ làm mọi việc mình muốn để khẳng định mình. Ba mươi tám tuổi mới biết, chữ nhẫn đáng giá biết dường nào, và rằng, "mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời".
9. Mười tám tuổi, đôi khi, mình cứ chê cười khó chịu với những khác biệt của người khác. Ba mươi tám tuổi mới biết, tôn trọng sự khác biệt của người khác, đôi khi, là một quyết định khó khăn nhưng cực kỳ đúng đắn.
10. Mười tám tuổi, cứ nghĩ mai này mình có tiền có cơ hội sẽ chu du đây đó khắp bốn phương thiên hạ. Ba mươi tám tuổi mới biết, có một nơi, gọi là nhà, để đi đâu rồi cũng được trở về, mới là sướng nhất.
11. Mười tám tuổi, mình nghĩ mình có cả một tương lai tràn trề ở phía trước. Ba mươi tám tuổi, mình nhận ra mình chỉ còn một nửa tương lai và một nửa quá khứ song hành với nhau, không dễ gì bỏ cái nào bắt cái nào ;)
12. Mười tám tuổi, mình cứ tưởng mình mãi mãi chỉ tin vào những điều tận mắt thấy. Ba mươi tám tuổi, mình càng lúc càng thấm thía câu "phúc cho ai không thấy mà tin".

<3 <3

(CHMX, tháng 1/2015)


Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015

Nghỉ lễ

Nghỉ lễ, ai gặp hỏi xã giao có đi đâu chơi hôn, cô ba nhỏ Chi cũng lắc đầu. Thói quen mấy chục năm rồi hổng bỏ được ;). Với cô ba nó, nghỉ lễ, chỉ có một vài niềm dzui lớn lao đáng để tận hưởng: một là tự mình dọn dẹp cho căn phòng nhỏ có cái "viu" ngó ra Pullman, hai là dzô bếp nấu món khoái khẩu của mình, và ba là chiều năm giờ rưỡi được đi nhà thờ ;).

 


Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...