Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

Là những khi ...

Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắt
là những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nát
là những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoát
là những khi ngơ ngác không biết mình là ai...

chúng ta đến trong cuộc đời và điều đầu tiên xin từ chối là những đắng cay
bản năng đâu dạy cho con người biết yêu thương những mất mát
nên đi qua một bình minh thì cảm ơn một bình minh vừa tắt
đi qua một ngày mưa thì cảm ơn một ngày mưa nhiều mây xám
sống như mong muốn sống thật lòng!

Cứ đưa bàn tay ra mà không cần biết ai đó nắm được không
sẽ thấy mình sao tự nhiên gần gũi quá
mặc những người thân quen cố giấu vào trong sự xa lạ
hay người xa lạ cố giấu vào trong những nghi ngờ vội vã
có khác gì nhau...

Nhưng những vết thương thật sự chỉ đến từ phía sau
lúc nhìn thấy người ta cần trong đời bằng một cái nhìn lén
lúc gương mặt ta tin sẽ mang đến trong đời ta hạnh phúc đã nhìn về một hướng khác
lúc tình yêu của một con người ta yêu giờ được một người không phải ta giữ chặt
thì biết phải làm sao?

Để rồi có những khi đớn đau mà không dám làm phiền đến lòng bao dung một chút nào
rồi có những khi lặng im xem như lòng mình đã chết
rồi có những khi ngồi mãi bên hiên nhà như một người lữ khách
rồi có những khi cứ mong cuộc đời chỉ toàn là đêm trắng
để dần sẽ quen...

Chúng ta đã bước đi trong cuộc đời và tiếp nhận những đổi thay
sao vẫn muốn tin tình yêu là bất biến
mỗi phút giây đi qua có biết bao nhiêu lần là những cuộc đưa tiễn
vậy mà cả quãng đời đi qua ta đứng hoài trong phần đời hối tiếc
không nỡ rời xa...

Chỉ là bão dông đó là thứ chúng ta phải trải qua
khóc một lần rồi thêm một lần nữa
mất một lần rồi thêm một lần mất hơn như thế
không sớm thì muộn thôi...

Có khi hãy để cho cuộc đời vay trước chúng ta những niềm vui!

(thơ Nguyễn Phong Việt)

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

Giá trị của nỗi đau

Khi bạn vô ý cắn vào lưỡi, ít khi bạn coi sự đau đớn ấy là một điều gì đó hữu ích. Cũng như vậy, đối với một vết rộp ở ngón chân cái - có ai muốn một bàn chân đau nhức chứ?

Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu bạn không cảm thấy đau? Bạn sẽ cắn đứt lưỡi bạn mấy lần đây? Bạn sẽ bị phỏng da lưng bao nhiêu lần trong buồng tắm nước nóng?

Sự đau đớn về thể xác là một cơ chế báo động tuyệt diệu nhằm ngăn ngừa những tổn thương lớn hơn. Nó báo với ta rằng: "Tốt hơn, bạn nên thay đổi những gì bạn đang làm kìa!".

Nỗi đau về tinh thần cũng cho ta một thông điệp tương tự, chẳng hạn như: "Tốt hơn, bạn nên thay đổi cách nghĩ đi".

Khi ta cảm thấy giận, ghen tị, hay một chút phẫn uất, thì chuyện đó cũng bình thường. Nhưng nếu tâm trạng đó xảy ra thường xuyên thì có thể thông điệp ấy là:
"Đừng có muốn kiểm soát người khác."
"Đừng có muốn người khác suy nghĩ như ta."
"Đừng trông cậy người khác làm cho ta hạnh phúc."


Nếu ta cứ giữ mãi cách suy nghĩ như cũ thì ta sẽ còn duy trì sự đau đớn như cũ.
(Ta sẽ kêu lên, "Nhưng tôi đúng mà!". Than ôi, "đúng" có giúp ích được gì đâu).

Một vết rộp trên bàn chân bạn là một lời nhắn nên thay giày, dù đôi giày có đẹp thế nào!
Đối với nỗi đau tinh thần - nó cũng tựa như một vết rộp trong bộ não - lời nhắn thông thường là: hãy thay đổi cách suy nghĩ của bản thân bạn!

(sưu tầm từ Internet)

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

15.12.2012

Bữa nay kỷ niệm 17 năm ngày mình bước chân ra giang hồ, 15/12/95 - 15/12/12. Nhớ ngày nào mình còn nôn nao náo nức khi H chạy chiếc cub 84 qua nhà chở mình đi làm bữa đầu tiên. Mình bận quần tây áo sơ mi bỏ trong thùng rất chỉnh tề, tóc cột cao, tay chân lóng ngóng, mặt mày ngơ ngác. Mình đeo ở cổ cái nơ phục vụ to đùng mà mấy chị trong quầy cứ cười riết, nói dòm mặt mình giống con mèo. Nhất là chị Th., bạn chí cốt của mình. Chị Th. và mấy chị tiền bối cứ nhắc hoài ấn tượng đầu tiên về cái bản mặt tròn trịa dễ ghét khó quên của mình :))

Bữa nay đám cưới bạn P viết chữ đẹp và yêu màu tím của mình. Hồi mình làm thêm bốn tiếng buổi tối ở nhà hàng KB, mình làm cashier, P làm supervisor ở đó. P nhỏ hơn mình hai tuổi. P là con gái miền tây lên SG ăn học rồi ở lại đi làm. P hiền lành và dễ thương. P hay gọi mình là "người đẹp", bởi hồi đó "X là thần tượng của P nên lúc nào X cũng là "người đẹp" trong mắt P". P mê màu tím. Hễ thấy bất cứ cái gì có màu tim tím là hai con mắt P sáng rỡ. Hễ bữa nào mình bận áo có màu tím là P sẽ lân la lại gần cười hí hí nói chừng nào X hết bận nó thì để cho P nha. Mình đã tặng lại không biết bao nhiêu là cái áo tím cho P. Nhớ hồi đó, hễ qua giờ khách ăn tối, tầm chín giờ rưỡi trở lên, dọn dẹp xong là nguyên đám P, X, N, L, V, Q... tụ tập ở quầy tám chuyện nọ chuyện kia cười bể bụng. Bữa nay mấy bạn trẻ này rộn ràng đi Mỹ Tho ăn tiệc mừng P lên xe bông dzìa nhà chồng, còn mình thì nằm chèo queo ở nhà. Và mình tự hứa với lòng khi nào P lên SG, X sẽ tặng cho P cái đầm màu tím thiệt đẹp để chúc mừng bạn :)

Bữa nay là bữa thứ ba mình được ăn tắc chưng đường phèn của Má mà vẫn còn nói tiếng khào khào và ho sù sụ. Bữa kia bữa kìa mình hầu như tắt tiếng trăm phần trăm. Bữa qua lấy hết hơi tàn gọi điện chúc mừng bạn P mà bạn P cười ngất "nghe X khào khào toàn tiếng gió mắc cười quá". Quả nhiên mình đã tắt tiếng toàn diện nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Vậy cũng tốt. Bởi, bữa nay mình đọc được câu danh ngôn "đối với phụ nữ, im lặng cũng là một thứ trang sức" - (Sophoele)

Bữa nay mình ngồi khóc thấy thương khi đọc tin tức về vụ xả súng ở nước Mỹ xa xôi. Bản tin làm mình xúc động nhưng chính khuôn mặt thất thần của những đứa trẻ, nét mặt bàng hoàng của người lớn, hình ảnh buổi cầu nguyện cho những người qua đời làm mình chảy nước mắt tức thì.

Bữa nay mình siêng bất tử, thấy còn một tiếng nữa mới tới giờ đi Lễ nên lấy cái rổ con dao ra lặt rau cho Má. Chưa lặt được cọng rau nào đã tự cứa đứt tay mình. Sâu thiệt sâu, máu chảy ròng, đau xanh mặt.

Bữa nay... mình... nhớ A. nhiều... nhưng chẳng nói... nói ra nhiều... cũng vậy thôi...

Bữa nay, mình... cũng vậy thôi... :)


Đà Lạt tháng 12 (2)

Nhà thờ Con Gà
(Trần Phú, Đà Lạt)

 
 
 
 
 

Nhà thờ Don Bosco
(Bùi Thị Xuân, Đà Lạt)


Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

Đà Lạt tháng 12

hoa
hoa
hoa
và hoa.
cafe
salad
con tằm
thác Voi
sinh tố
nem bà Nghĩa
quán bên đường
dâu
Xuân

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Tắt tiếng

đôi khi, có cảm giác như ta đang làm một việc quá sức mình
cổ họng đắng ngắt
tắt tiếng
...

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Hiển

khoái chí lắm nè :)
Hôm đó, trong suốt chuyến đi miền tây, khi lên xe xuống ngựa, lúc lên thuyền xuống ghe, khi hai chị em đi dọc con đường làng...em Hiển đã luôn nắm chặt tay mình. Lúc nó mê mải cái gì đó buông tay mình thì chỉ mấy phút sau đã hớt hải ngó tìm. Như thể, sợ chị X của nó lạc mất. Lúc chuẩn bị về, mình đi vệ sinh, lại nghe nó hỏi mẹ chị X đâu. Mẹ nó nói không biết chị X đâu mất tiêu rồi. Nó kêu "mẹ đi kiếm coi chị X ở đâu!?". Mẹ nó nói thôi bỏ chị X lại đây luôn đi mình về thôi. Nó lập tức hét toáng lên "không được! không được bỏ chị X đâu mẹ!". Lại nghe tiếng mẹ nó "chứ chị X đi đâu rồi mẹ đâu biết chỗ kiếm!?". Lại nghe nó mếu máo "hồi nãy con mới thấy chị X ngồi ở đây nè... mình đừng có bỏ chị X... mình đi kiếm chị X rồi mới về nha mẹ!?" Khi mình bước ra nắm lấy tay nó, nó ngẩng lên, cái mặt xấu xí nhưng rất có duyên của nó giãn ra, hai con mắt cười không thấy tổ quốc đâu hết. Nó cười mà mình thì ứa nước mắt, bất giác nhớ câu "hạnh phúc là khi sự tồn tại của mình được ai đó nhận ra, bắt gặp và giữ lấy.. "

kỷ niệm Tiền Giang - 02.12.2012
Hổng biết sau này mình sáu chục tuổi, em Hiển hai mươi bảy tuổi, nó có phải là nguồn an ủi tuổi già của mình hôn? Nhưng mới cách đây hai mươi mấy tiếng đồng hồ, mình biết nó "coi trọng" mình dzữ lắm....^^

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Ngẫm (2)


Một đứa trẻ có thể dạu người lớn ba điều:
Một đứa trẻ có thể dạy người lớn ba điều:
1. Vui vẻ không cần lý do.
2. Luôn bận rộn với một điều gì đó.
3. Biết cách đòi hỏi để đạt được tất cả những gì chúng muốn.

bằng chứng sống động là 2 đứa cháu đáng yêu
gọi mình bằng cô Ba đây :)

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...