(st)
Hiển thị các bài đăng có nhãn tình. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tình. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014
Gánh
"Tình yêu thực sự, theo em không có nghĩa là hai con người cô đơn đến với nhau để xoá đi nỗi cô đơn của nhau. Ngược lại, khi yêu một người nào đó, tức là anh đến và gánh thêm cả nỗi cô đơn của người ấy nữa..."
Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014
Đàn bà sao Kim
...
Đến
lúc này tôi không thể chịu đựng được nữa. Sự kiềm chế của tôi ngày hôm
đó cũng kém. Tôi tức giận vì cô ấy đã không gọi tôi. Tôi giận dữ vì cô
ấy trách cứ tôi khi mà thậm chí tôi không biết là cô ấy đau. Sau vài lời
qua tiếng lại khá nặng nề, tôi đi thẳng ra cửa. Tôi mệt mỏi, cáu kỉnh
và đã nghe quá đủ. Chúng tôi đều đã đến ngưỡng của mình.
Sau đó một điều gì đó xảy ra và thay đổi cuộc đời tôi.
Bonnie nói: “Dừng lại, xin anh đừng đi. Đây là lúc em cần anh nhất. Em đang đau đớn. Những ngày này em không thể ngủ được. Xin hãy nghe em.”
Tôi dừng lại một phút để lắng nghe.
Cô ấy nói: “John Gray, anh là
một người bạn thất thường! Khi em là Bonnie ngọt ngào, đáng yêu thì anh ở
đây với em nhưng khi em không như thế anh sẽ bỏ đi.”
Rồi cô ấy dừng lại, và mắt cô ấy đẫm lệ. Cô ấy nói khi giọng đã lạc đi: “Lúc
này đây, em đang đau đớn. Em chẳng có gì để trao cho anh, nhưng đây là
lúc em cần anh nhất. Xin anh hãy đến đây và ôm em. Anh không cần phải
nói gì. Em chỉ cần cảm thấy vòng tay anh đang ôm em. Xin anh đừng đi.”
Tôi tiến lại gần và ôm cô ấy trong
im lặng. Cô ấy đã khóc trong tay tôi. Vài phút sau, cô ấy cảm ơn vì tôi
đã không bỏ đi. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy chỉ cần cảm thấy tôi đang
ôm cô ấy.
Vào giây phút ấy, tôi bắt đầu nhận
ra ý nghĩa đích thực của tình yêu - tình yêu vượt mọi hoàn cảnh. Tôi
luôn nghĩ mình là người có tình. Nhưng cô ấy nói đúng. Tôi là một người
bạn đời thất thường phụ thuộc vào hoàn cảnh. Khi cô ấy hạnh phúc và vui
vẻ, tôi đáp trả cô ấy bằng tình yêu. Nhưng khi cô ấy không vui hay đau
khổ, tôi sẽ cảm thấy bị trách cứ, tranh cãi và tự tạo ra khoảng cách.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên tôi không
rời bỏ cô ấy. Tôi đã ở lại và cảm giác lúc đó thật tuyệt vời. Tôi đã ở
bên cô ấy khi cô ấy thực sự cần tôi. Đó là tình yêu đích thực: chăm sóc
cho một người thân yêu, tin tưởng vào tình yêu của chúng tôi, ở đó lúc
cô ấy cần. Tôi ngạc nhiên tự hỏi: động viên cô ấy khi đã được cô ấy chỉ
cách mới thật dễ làm sao!
...
(Trích Đàn ông sao hỏa, đàn bà sao kim - John Gray)
Nhãn:
đời,
học hỏi,
ngẫm,
tình,
truyện ngắn
Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014
Tình yêu này em nhớ ơn anh
Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013
Có muốn em bới lên không, một lần nữa, chuyện chúng mình?
1.
Có một lần, ngồi ngoài quán tới khuya, bạn K. kể tôi nghe chuyện hai vợ chồng bạn hục hặc mấy tháng trước. Dù vậy, giọng K. vẫn còn rất buồn. K. nói lúc đó không khí trong nhà nặng nề lắm X., hai vợ chồng hổng ai nói tới ai. Tối ngủ, T. đặt thằng con ba tuổi của hai đứa nằm chính giữa. Bạn K. của tôi là vậy, dù có giận hay có buồn, vẫn luôn trìu mến gọi vợ bằng tên. Nguyên nhân chỉ bắt đầu từ chuyện hai vợ chồng chở con đi công viên chơi. Khi nhìn thấy con chạy nhảy khoái chí, K. cảm thấy vui vì từ lúc mở công ty riêng, K. không dành nhiều thời gian cho con. K. vui với cái hạnh phúc giản dị đang hiện hữu trước mắt: vợ hiền con ngoan công việc thuận lợi. Thấy T. cũng đang ngồi say sưa ngắm con, K. quàng tay qua vai T., T. gạt tay đứng phắt dậy nói "thôi đừng có giả tạo!". K. bị sốc. K. đau đớn như thể bị người ta đâm một nhát vô tim. K. đã mất rất nhiều thời gian để suy xét lại bản thân mình. K. cũng thử đặt mình vào vị trí của T. để có thể phần nào giải thích hay thông cảm cho hành động của T... Đó là một giai đoạn dằn vặt đau khổ khủng khiếp mà K. từng nghĩ K. không thể nào vượt qua được. K. đã muốn buông xuôi hết mọi thứ.
Tôi nhớ tôi đã xúc động ứa nước mắt khi nghe K. kể. Tôi hiểu K. Nếu là một người đàn ông bình thường hời hợt khác, có thể họ chỉ cảm thấy bực mình một chút hoặc sẽ bỏ qua vì nghĩ vợ mình nó đương giận dỗi gì đây, vuốt vài cái sẽ hết giận. Nhưng với một người đàn ông hết sức sâu sắc và nhạy cảm như K, đó là một đả kích vô cùng to lớn. Tôi tin một người sống có trách nhiệm như K, không thể nào là hạng người giả tạo hay vô tình.
Rồi sau một thời gian dài, mỗi người tự suy ngẫm về thái độ hành động của mình, họ đã ngồi lại với nhau. Tôi đã cười, trong khi nước mắt thì ướt mi, khi nghe K. kể tới khúc vợ chồng K. đã làm lành như thế nào. Chẳng phải là mọi việc dù khúc mắc khó khăn tới đâu cũng chỉ được giải quyết êm đẹp khi người ta có cái tâm, và còn muốn ngồi lại với nhau sao? Tôi đã nói với K. cái câu này, rồi sau đó, mỗi khi nhớ lại cái câu này, tôi khóc sướt mướt.
2.
Có một dạo, khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, anh bạn đầu bếp hay hát hát hay của tôi ảnh say nắng. Người làm ảnh say không ai khác hơn chính là bạn M. mà tự hồi xưa ảnh đã si tình. Dạo đó đương buồn chuyện gia đình cộng với khủng hoảng tài chánh trầm trọng, được anh (hùng) đưa tay cứu (mỹ nhân), trong lúc không mấy tỉnh táo chị ấy đã bị dao động. Dù hai anh chị hổng có công khai nhưng tôi với bạn N. đây dòm cái mòi là biết liền. Hai đứa tôi lo lắng một ngày gọi cho nhau mấy bận để bàn chuyện khuyên can hai anh chị. Làm sao mà có thể để hai gia đình bị tan nát, còn mấy đứa nhỏ rất đáng yêu nữa? Cũng may là khoảng thời gian đó, bốn đứa tôi đều đi làm ở trung tâm SG nên gặp nhau thường xuyên. Hổng biết tình cảm của hai ảnh chỉ đã đi đến mức độ nào rồi nên hai đứa tôi phân công nhau, bạn N. thì to nhỏ với chị ấy, còn tôi thì nhỏ to với anh ấy.
Chị ấy, dù gì cũng là một người mẹ cực kỳ tốt của hai đứa con trai rất đáng yêu, nên việc thức tỉnh cũng khá dễ dàng. Còn anh bạn đầu bếp của tôi, thật ra thì, cũng khá đơn giản. Như mọi người đàn ông ỷ mình giỏi giang, muốn thay lòng đổi dạ, ảnh mở miệng ra là nói vợ ảnh dở lắm tệ lắm oải lắm. Đàn ông hiếm có người đi nói xấu người khác, đằng này nói xấu vợ mình thì thôi tôi hổng có ưa à. Tôi dập ảnh te tua tơi tả.
... Hồi lúc mày mới cưới, vợ mày mi-nhon đẹp gái như ai, giờ có con nhỏ cộng với thức khuya dậy sớm buôn bán miết nó hơi phát phì một tí mày đã chê bai à?? Bạn của mày tới nhà chơi, mặt nó chằm dzằm thì mày phải nói cho nó biết lần sau nó hổng nên như vậy, như vậy là mất mặt mày!? Giải thích nhiều lần cho nó hiểu, nếu nó vui vẻ thì không khí dễ chịu làm sao mà chằm dzằm thì nặng nề làm sao?? Mỗi lần mày đi nhậu, hẹn đúng giờ về thì về đi, làm sao nó gọi mày cháy máy được?? Mấy thằng đầu bếp như mày dòm đồ ăn là ngán rồi, chỉ thích ăn rau củ với đồ luộc thì dặn dò nó chiều nay anh đi làm về, nấu cho anh món này, món này nè, có gì đâu mà nản?? Nó thân làm gái miệt quê, tính toán lanh lợi sao bằng con gái SG mà mày đi so sánh còn đổ lỗi cái quán bị thất bại là tại nó hổng biết quản lý tiền bạc?? Mày chê nó hổng biết thông cảm chia sẻ gì với mày, vậy mày có khi nào tạo cơ hội cho nó giao tiếp hôn, chẳng hạn dắt nó đi gặp mấy chị mày nè... v.v và v.v...
Tôi nhớ tôi, rồi bạn N., rồi chị D., ba bà chị yêu dấu của ảnh làm áp lực dữ dội, nói đi nói lại rất nhiều lần cái viễn cảnh hai gia đình nhỏ của hai đứa sẽ tan nát ra sao... Nói miết ảnh mới thấm. Hai ảnh chỉ tự động dang ra chỉ một thời gian ngắn sau đó.
3.
Vì cái entry này, tôi mới biết có một người, không phải là bạn tôi nhưng tự xưng là biết tôi rất rõ từ bảy năm nay rồi, qua một người bạn rất đáng mến của tôi. Và biết cả tính cách lẫn tính nết!? Nói thêm vài câu thì tôi đã có thể hình dung ra hình tượng của tôi trong mắt chị ấy tệ hại ra làm sao. Phải nói là quá tệ và rất hại. Tôi hổng thấy dzui hổng thấy buồn cũng chẳng màng thất vọng. Chỉ thấy mắc cười. Nếu chuyện này xảy tới với tôi hồi tôi hai mươi mấy tuổi, chắc tôi đã giãy nãy lên làm cho ra lẽ rồi. Còn bây giờ, tôi già rồi, ba cái chuyện này nghe như chuyện con nít con nôi ăn xôi ỉa chảy.
Nghĩ cũng lạ, tôi cũng biết chị rất rõ, cũng từ lâu rồi, cũng qua người bạn đáng mến đó. Tôi và chị chưa từng tiếp xúc, chưa nói chuyện, chưa gặp mặt, chưa qua lại một cái gì. Ấn tượng của tôi về chị ban đầu có thể là hông mấy tốt khi thấy chị đã có chồng con còn công khai đưa đẩy tán tỉnh người khác, nhưng sau đó, biết là tánh chị ham vui hay giỡn, tôi chẳng hề để tâm tới. Giờ chị nói chị tiếc cho tôi đủ thứ, còn mở ngoặc đơn ra nói cho tôi hay là tại tôi hổng khéo nên mới không giữ được hôn nhân của mình?? Tôi quả nhiên là chỉ thấy mắc cười. Chị chỉ biết về tôi qua lời nói, nhất là lời của một người không mấy tỉnh táo nữa, thì đừng vội xét đoán. Tôi biết là tôi khó có thể thay đổi suy nghĩ của chị về tôi. Mà thật ra nếu tôi có cật lực làm điều đó đi nữa thì lúc này đây, nó cũng có ý nghĩa gì với tôi, hay với chị đâu!?
Cuối cùng, điều duy nhất mà tôi muốn chị nhớ cho kỹ là hãy cứ tin và nghĩ tốt về người bạn đáng mến của chị đi, điều đó tốt cho chị. Nhưng hãy đừng quên, ở đời, có nhiều cái thấy dzậy mà hông phải dzậy đâu!!
4.
Tôi đã từng mong người bạn đáng mến kia, trong lúc bối rối, có được một người bạn sâu sắc như K., hoặc có một đám bạn tài lanh hay đi lo chuyện nhà người ta, như đám bạn của tôi lo cho anh bạn đầu bếp kia :).
Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013
Sông dài
Tự nhiên dạo gần đây, càng lúc em càng nghe thấy nhiều chuyện "trâu già" với "cỏ non" quá đâm ra ớn lạnh.
Kể anh nghe, anh P. sếp cũ của em đó, anh biết mà, hồi xưa ảnh đàng hoàng lắm. Giờ đầu hai thứ tóc rồi, tự dưng sanh tật, cặp con nhỏ nhỏ hơn ảnh hai chục tuổi. Vợ ảnh đâu có vừa, dân buôn bán ngoài chợ mà, quánh ghen tanh bành té bẹ và truy sát ảnh điên cuồng mà hông thèm ly dị. Ảnh te tua tơi tả bỏ chỗ làm ngon cơm ngay Hồ Con Rùa, trốn chui trốn nhủi thuê nhà ở cái hóc bà tó nào đó ở Gò Vấp mà thằng N., chị D. dân Gò Vấp cũng hông biết. Anh cũng biết chị Th. vợ ảnh mà, chị hổng có hiền nhưng hồi đó đi chơi chung với tụi em, chị rất là đàng hoàng và dễ thương. Bé T. con ảnh chỉ năm nay mười tám cũng xinh gái duyên dáng còn hơn con nhỏ bồ của ba nó nữa. Nói thiệt với anh từ bữa hay tin anh P. sanh tật, tự nhiên em thấy hơi giận trong bụng, gặp ảnh em lơ, hổng còn thân thiết vui vẻ như lúc trước nữa. Bữa nọ đi đám cưới thằng S., ảnh nài nỉ nguyên đám qua quán cafe nhỏ mới mở của ảnh. Lần đầu tiên em thấy mặt con nhỏ bồ ảnh, thấy là không có cảm tình như cảm tình hồi đó với chị Th. rồi. Nghĩ sao mà nó pha nước cho mọi người xong, nó kéo ghế ngồi kế bên đè đầu ảnh ra nhổ tóc sâu. Chưa đã, một hồi nó còn đè mặt ảnh ra nặn mụn nữa. Dòm nó giả tạo, nó phản cảm và nó chướng mắt kinh khủng. Cái bàn cafe đang nói chuyện rôm rả tự nhiên sượng ngắt. Tội nghiệp anh P. của mình lắm anh à, ảnh cũng hồi teen dữ dội rồi, ảnh tỉnh bơ để nhỏ đó đè đầu đè mặt trước bàn dân thiên hạ. Ảnh không hề còn là anh P. oai phong lẫm liệt của mình hồi xưa nữa.
Anh Th. cũng là sếp cũ của em, đồng lứa đồng môn với anh P., chắc là anh cũng biết luôn. Lúc nhà hàng đóng cửa, anh Th. làm gan bán hết nhà cửa, vợ chồng con cái ra Phú Quốc lập nghiệp. Anh cũng biết anh Th. bản tính trăng hoa tự hồi xưa rồi, đi tới đâu cũng gái gú dù cái tướng ảnh ốm nhách, bị mấy đứa em kêu là "xí quách" không hà. Dzậy mà ảnh quậy miết làm chị T. vợ ảnh từ một thục nữ hiền lành ru rú trong nhà giờ khôn ngoan lanh lẹ tháo vát hổng tưởng tượng nổi. Bữa gặp ở đám ma ba anh Th., nghe chỉ nói chuyện mà tụi em giật mình, hổng biết có phải là vợ anh Th. mà mình biết hồi xưa hôn nữa... Tháng rồi đi cafe với anh V., ảnh kể anh Th. bây giờ bỏ vợ bỏ con ngoài đảo, lo đi mua đất cất nhà rồi dọn về ở với nhỏ bồ ở đâu miệt Long An rồi. Hiện tại ảnh đương đau đầu, bị vì khi ra tòa ly dị, chị T. bắt tòa phải xử chia đôi cho chỉ luôn căn nhà ở Long An. Chỉ quả quyết với toà đó là tài sản phát sinh trong quá trình ảnh chỉ chung sống, làm anh Th. cứng họng. Em biết thể nào chị T., sau nhiều phen bị ảnh cho lên bờ xuống ruộng, sẽ chặt lòng chặt dạ để ảnh ra đi với cái quần xà lỏn thôi chỉ mới hả giận mà.
Sẵn đây em kể anh nghe luôn chuyện chị C. Chắc anh không nhớ chị C. đâu nhưng chỉ biết anh rất rõ vì em hay kể chỉ nghe về anh. Cũng vì anh H. chồng chỉ dòm bề ngoài thấy đạo đức vậy mà lại có bản tánh ham gặm "cỏ non" cho nên phu thê đã cách biệt. Kể anh nghe chứ anh đừng có cười chỉ tội nghiệp. Chỉ ly dị chồng cũng mấy năm rồi mà lúc nào chỉ cũng lo nghĩ cho tình xưa nghĩa cũ. Chỉ ngây thơ kể em nghe anh H. ảnh sinh lý mạnh lắm em, ảnh coi dzậy chứ hổng bỏ được chị đâu, hễ bữa nào ảnh tìm chị ăn uống tán dóc một hơi là tụi chị rậm rực ra nhà nghỉ, đầy ở khu Sư Vạn Hạnh, 50k/giờ à em. Với lại dạo này ảnh kinh doanh khó khăn nên làm có nhiêu tiền chị gom góp đưa ảnh hết, ảnh khó khăn nên ảnh mới kiếm chị mà, chị hổng nỡ quay lưng nên vẫn ráng xoay xở phụ ảnh. Thấy chỉ còn nặng tình nên em cũng hổng dám phán xét hay nhắc chỉ phải tỉnh táo, chắc gì người ta còn coi chỉ là nghĩa là tình. Cho nên bữa mới gặp ảnh đi với "cỏ lùn" khác nữa, chỉ bị sốc. Chỉ bừng tỉnh giấc thu, chỉ oán chỉ hận, chỉ khóc chỉ cười như một bà điên. Ngó chỉ ngồi đâu chết điếng đó mà em chảy nước mắt, vừa thương vừa giận. Em muốn nói vô bản mặt chỉ "có trách thì chị tự trách mình ngu mình dại đi..." mà sợ chỉ trong lúc quẫn trí làm điều xằng bậy thì em ân hận cả đời. Hoặc là chỉ suốt ngày chỉ lo trách mình miết thì dung nhan tàn tạ, biết đâu bọn địch của chị, tụi nó lại nhởn nhơ nhởn nhơ!?
Người mà em muốn kể đến cuối cùng là chị Th. yêu quý của em. Anh thậm chí biết rất rõ chị Th. vì chỉ vốn rất hiền lành và là bạn tâm giao của em mà. Anh biết hôn, cuối cùng chị cũng đã chọn tha thứ cho chồng sau khi anh T. thừa nhận ảnh sai. Em ngồi im lặng lắng nghe chị hàng giờ đồng hồ mà hổng nói cho chị biết chị đã chọn cho mình một con đường khó. Rất khó. Mà em hông cần nói, bởi chị đã nói ra hết. Kìa là những đau đớn dằn vặt của chị. Kìa là nỗi ám ảnh điên cuồng chưa hề nguôi ngoai một ngày một giờ nào. Kìa là lòng tin còn lại leo loét như ngọn đèn trước gió. Kìa là những giấc ngủ chập chờn, những giấc mơ thấm đẫm nước mắt... Em cũng chỉ nghe mà không nói cho chị hay, chị chọn tha thứ để cho nhẹ lòng, nhưng để quên và bỏ qua hết mọi lỗi lầm cho anh T., người mà chị đã hết lòng tin tưởng yêu thương thiệt sự rất khó. Khó lắm. Mà em cần gì nói, chị cũng đã tự biết mình phải cố gắng nhiều như thế nào, mệt mỏi ra làm sao. Còn hai đứa con đẹp như thiên thần của ảnh chỉ nữa, giống như biết bao người mẹ khác, nghĩ đến con là chị rớt nước mắt, phải ráng cắn răng mà làm lại... Em nghĩ dù lựa chọn thế nào, em cũng sẽ ủng hộ chị. Phút cuối, em cũng chỉ nói được vài câu mà em rập khuôn từ những gì em đọc được đầy dẫy đây đó "chị cần thay đổi cách sống, làm mới mình, tự tạo niềm vui cho mình...". Em tin chị sẽ làm được, bởi vì, em đã biết chỉ lâu lắm rồi anh.
Hỡi (những) người đàn ông đã tự bỏ rơi bản thân mình, đừng nghĩ những chuyện anh làm chẳng ai thấy, hổng ai hay. Ít ra thì cũng còn có Chúa biết và chính anh tự biết anh đang làm quái gì với cuộc đời mình.
Kể anh nghe, anh P. sếp cũ của em đó, anh biết mà, hồi xưa ảnh đàng hoàng lắm. Giờ đầu hai thứ tóc rồi, tự dưng sanh tật, cặp con nhỏ nhỏ hơn ảnh hai chục tuổi. Vợ ảnh đâu có vừa, dân buôn bán ngoài chợ mà, quánh ghen tanh bành té bẹ và truy sát ảnh điên cuồng mà hông thèm ly dị. Ảnh te tua tơi tả bỏ chỗ làm ngon cơm ngay Hồ Con Rùa, trốn chui trốn nhủi thuê nhà ở cái hóc bà tó nào đó ở Gò Vấp mà thằng N., chị D. dân Gò Vấp cũng hông biết. Anh cũng biết chị Th. vợ ảnh mà, chị hổng có hiền nhưng hồi đó đi chơi chung với tụi em, chị rất là đàng hoàng và dễ thương. Bé T. con ảnh chỉ năm nay mười tám cũng xinh gái duyên dáng còn hơn con nhỏ bồ của ba nó nữa. Nói thiệt với anh từ bữa hay tin anh P. sanh tật, tự nhiên em thấy hơi giận trong bụng, gặp ảnh em lơ, hổng còn thân thiết vui vẻ như lúc trước nữa. Bữa nọ đi đám cưới thằng S., ảnh nài nỉ nguyên đám qua quán cafe nhỏ mới mở của ảnh. Lần đầu tiên em thấy mặt con nhỏ bồ ảnh, thấy là không có cảm tình như cảm tình hồi đó với chị Th. rồi. Nghĩ sao mà nó pha nước cho mọi người xong, nó kéo ghế ngồi kế bên đè đầu ảnh ra nhổ tóc sâu. Chưa đã, một hồi nó còn đè mặt ảnh ra nặn mụn nữa. Dòm nó giả tạo, nó phản cảm và nó chướng mắt kinh khủng. Cái bàn cafe đang nói chuyện rôm rả tự nhiên sượng ngắt. Tội nghiệp anh P. của mình lắm anh à, ảnh cũng hồi teen dữ dội rồi, ảnh tỉnh bơ để nhỏ đó đè đầu đè mặt trước bàn dân thiên hạ. Ảnh không hề còn là anh P. oai phong lẫm liệt của mình hồi xưa nữa.
Anh Th. cũng là sếp cũ của em, đồng lứa đồng môn với anh P., chắc là anh cũng biết luôn. Lúc nhà hàng đóng cửa, anh Th. làm gan bán hết nhà cửa, vợ chồng con cái ra Phú Quốc lập nghiệp. Anh cũng biết anh Th. bản tính trăng hoa tự hồi xưa rồi, đi tới đâu cũng gái gú dù cái tướng ảnh ốm nhách, bị mấy đứa em kêu là "xí quách" không hà. Dzậy mà ảnh quậy miết làm chị T. vợ ảnh từ một thục nữ hiền lành ru rú trong nhà giờ khôn ngoan lanh lẹ tháo vát hổng tưởng tượng nổi. Bữa gặp ở đám ma ba anh Th., nghe chỉ nói chuyện mà tụi em giật mình, hổng biết có phải là vợ anh Th. mà mình biết hồi xưa hôn nữa... Tháng rồi đi cafe với anh V., ảnh kể anh Th. bây giờ bỏ vợ bỏ con ngoài đảo, lo đi mua đất cất nhà rồi dọn về ở với nhỏ bồ ở đâu miệt Long An rồi. Hiện tại ảnh đương đau đầu, bị vì khi ra tòa ly dị, chị T. bắt tòa phải xử chia đôi cho chỉ luôn căn nhà ở Long An. Chỉ quả quyết với toà đó là tài sản phát sinh trong quá trình ảnh chỉ chung sống, làm anh Th. cứng họng. Em biết thể nào chị T., sau nhiều phen bị ảnh cho lên bờ xuống ruộng, sẽ chặt lòng chặt dạ để ảnh ra đi với cái quần xà lỏn thôi chỉ mới hả giận mà.
Tới chuyện nhỏ bạn em, chắc là anh hổng biết nó đâu vì em ít nhắc tới nó với anh. Nhỏ này con nhà có gốc bự, kinh tế vững vàng, bản lĩnh chắc chắn. Nó nói em hoài, bây giờ mà thấy đàn ông nào khóc lóc, hứa hẹn gì là nó ớn tới óc. Chuyện là lúc nó đương mang bầu, nó đã nghe phong phanh chồng nó cặp bồ nghênh ngang ngoài đường. Nó hổng tin lời ai nói, chỉ tin chồng nó thôi. Mà người ta nói miết nó đâm ra hoang mang. Con nó được hai tháng tuổi thì nó mướn thám tử hai bữa năm triệu bạc để theo dõi chồng nó. Trưa hôm đó, thám tử báo về chồng nó đang hú hí với con ghệ trong một khách sạn ở Vũng Tàu. Nó tức tốc đem con đi gửi, một mình bắt taxi đi một trăm hai chục cây số ra đó. Nó gõ cửa phòng, thằng chồng xanh mặt. Nó hông chửi cũng hông quánh ai, nó chỉ nói hai ba câu khen chồng nó giỏi, rồi quay ra taxi về lại Sài Gòn. Nó hổng có kể nhưng em đoán là đoạn đường từ VT về SG có lẽ là chuyến đi dài nhất trong cuộc đời nó. Một tuần sau thằng chồng nó mới lết mặt về. Quỳ gối, khóc lóc, năn nỉ, đấm ngực đủ kiểu. Nghĩ tới cha mẹ già, con nhỏ, bạn em cũng cân nhắc tới lui rồi quyết định bỏ qua. Chồng nó trở nên ngoan ngoãn dịu dàng vô cùng. Nhưng cũng chỉ được vài tháng. Ngựa quen đường cũ. Lại cặp bồ. Lại khóc lóc. Lại hứa hẹn. Lại cặp bồ. Càng lúc càng lầy lội. Tới lúc con gái được hai tuổi thì nhỏ bạn em nó quyết định đơn phương ly dị. Lần này thì thằng chồng nó lộ rõ bản mặt hèn hạ, khủng bố hai mẹ con nó y như phim vậy: chặn đường, doạ nạt, tống tiền, không cho vô nhà thì đổ xăng vô cửa hăm đốt nhà, đòi bắt con... Nhỏ bạn em stress dữ dội nhưng cũng không khoan nhượng. May nhờ bạn bè của nó toàn dân máu mặt trong chính quyền ra mặt, vừa khuyên can vừa doạ nạt, thằng khỉ đó mới chịu buông tay.
Sẵn đây em kể anh nghe luôn chuyện chị C. Chắc anh không nhớ chị C. đâu nhưng chỉ biết anh rất rõ vì em hay kể chỉ nghe về anh. Cũng vì anh H. chồng chỉ dòm bề ngoài thấy đạo đức vậy mà lại có bản tánh ham gặm "cỏ non" cho nên phu thê đã cách biệt. Kể anh nghe chứ anh đừng có cười chỉ tội nghiệp. Chỉ ly dị chồng cũng mấy năm rồi mà lúc nào chỉ cũng lo nghĩ cho tình xưa nghĩa cũ. Chỉ ngây thơ kể em nghe anh H. ảnh sinh lý mạnh lắm em, ảnh coi dzậy chứ hổng bỏ được chị đâu, hễ bữa nào ảnh tìm chị ăn uống tán dóc một hơi là tụi chị rậm rực ra nhà nghỉ, đầy ở khu Sư Vạn Hạnh, 50k/giờ à em. Với lại dạo này ảnh kinh doanh khó khăn nên làm có nhiêu tiền chị gom góp đưa ảnh hết, ảnh khó khăn nên ảnh mới kiếm chị mà, chị hổng nỡ quay lưng nên vẫn ráng xoay xở phụ ảnh. Thấy chỉ còn nặng tình nên em cũng hổng dám phán xét hay nhắc chỉ phải tỉnh táo, chắc gì người ta còn coi chỉ là nghĩa là tình. Cho nên bữa mới gặp ảnh đi với "cỏ lùn" khác nữa, chỉ bị sốc. Chỉ bừng tỉnh giấc thu, chỉ oán chỉ hận, chỉ khóc chỉ cười như một bà điên. Ngó chỉ ngồi đâu chết điếng đó mà em chảy nước mắt, vừa thương vừa giận. Em muốn nói vô bản mặt chỉ "có trách thì chị tự trách mình ngu mình dại đi..." mà sợ chỉ trong lúc quẫn trí làm điều xằng bậy thì em ân hận cả đời. Hoặc là chỉ suốt ngày chỉ lo trách mình miết thì dung nhan tàn tạ, biết đâu bọn địch của chị, tụi nó lại nhởn nhơ nhởn nhơ!?
Người mà em muốn kể đến cuối cùng là chị Th. yêu quý của em. Anh thậm chí biết rất rõ chị Th. vì chỉ vốn rất hiền lành và là bạn tâm giao của em mà. Anh biết hôn, cuối cùng chị cũng đã chọn tha thứ cho chồng sau khi anh T. thừa nhận ảnh sai. Em ngồi im lặng lắng nghe chị hàng giờ đồng hồ mà hổng nói cho chị biết chị đã chọn cho mình một con đường khó. Rất khó. Mà em hông cần nói, bởi chị đã nói ra hết. Kìa là những đau đớn dằn vặt của chị. Kìa là nỗi ám ảnh điên cuồng chưa hề nguôi ngoai một ngày một giờ nào. Kìa là lòng tin còn lại leo loét như ngọn đèn trước gió. Kìa là những giấc ngủ chập chờn, những giấc mơ thấm đẫm nước mắt... Em cũng chỉ nghe mà không nói cho chị hay, chị chọn tha thứ để cho nhẹ lòng, nhưng để quên và bỏ qua hết mọi lỗi lầm cho anh T., người mà chị đã hết lòng tin tưởng yêu thương thiệt sự rất khó. Khó lắm. Mà em cần gì nói, chị cũng đã tự biết mình phải cố gắng nhiều như thế nào, mệt mỏi ra làm sao. Còn hai đứa con đẹp như thiên thần của ảnh chỉ nữa, giống như biết bao người mẹ khác, nghĩ đến con là chị rớt nước mắt, phải ráng cắn răng mà làm lại... Em nghĩ dù lựa chọn thế nào, em cũng sẽ ủng hộ chị. Phút cuối, em cũng chỉ nói được vài câu mà em rập khuôn từ những gì em đọc được đầy dẫy đây đó "chị cần thay đổi cách sống, làm mới mình, tự tạo niềm vui cho mình...". Em tin chị sẽ làm được, bởi vì, em đã biết chỉ lâu lắm rồi anh.
Hỡi (những) người đàn ông đã tự bỏ rơi bản thân mình, đừng nghĩ những chuyện anh làm chẳng ai thấy, hổng ai hay. Ít ra thì cũng còn có Chúa biết và chính anh tự biết anh đang làm quái gì với cuộc đời mình.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Tựa đề "Sông dài" trích từ câu "sông dài cá lội biệt tăm..." và ăn theo bộ phim đương trình chiếu khá hot trên VTV9 lúc 21g tối thứ 2 đến thứ 6 :D
Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013
Tháng 8 - ngày 12
Bây giờ là 10:44pm, tôi rất tỉnh táo, tự mình cầm dao cắt đứt
một sợi dây. Sợi dây mà bấy lâu tôi đã rứt ruột mình ra để nối. Tôi
không tiếc công mình đã nối sợi dây dài đó. Nhất định không bao giờ
tiếc. Nhưng tôi khóc, vì nhận ra sự thật. Chao ôi. Cái giếng đó quả nhiên là
cái giếng cạn.
Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013
Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013
Tự trắc nghiệm
Có một ngày của tháng bảy năm ấy, trong một bữa tối buồn thúi ruột, tôi đã viết cái entry này. Giờ đọc lại thấy mắc cười. Gần hai năm nay rồi, tôi vẫn dậm chân tại chỗ... dù cho vật đã đổi sao đã dời, lòng người đã hoàn toàn thay đổi. Dù có như dzậy đi nữa, thì, tôi vẫn là tôi, là tôi, là tôi ;). Kể ra thì cũng lâu lắm rồi, tôi không làm thêm một bài tự trắc nghiệm nào nữa ;)
Tự trắc nghiệm
(00:27 - 31/7/2011)
Rảnh rỗi, làm một cái trắc nghiệm. Kết quả như vầy:
Bạn không tự tin lắm. Có thể bạn chưa có một công việc hay một người yêu như ý. Cuộc sống của bạn dường như hơi bấp bênh, vô định, đôi khi bạn cũng không biết đi đâu về đâu trong cuộc đời. Điều bạn cần làm là tìm ra mảnh đất thật sự mà mình có thể phát triển tốt và cố định trên mảnh đất ấy. Ví như lạc đà phải tìm ra sa mạc của mình, chim phải tìm thấy bầu trời, cá phải tìm ra nước. Để làm được việc đó, bạn phải trả lời bằng được ba câu hỏi:
- Bạn khác mọi người ở chỗ nào? Đâu là khả năng “chết người” của bạn?
- Bạn sống để làm gì? Đâu là ước mơ trong đời của bạn?
- Với những gì bạn đang có, bạn có thể xây thêm cho mình những khả năng nào để bước lên vươn tới ước mơ trong đời?
Ngoài ra, ở thời điểm này, việc tìm kiếm sự tư vấn chỉ lối từ một người am hiểu cuộc sống và tìm những bàn tay hỗ trợ từ những người xung quanh là hai nước cờ tốt cho bạn.
Chỉ là một bài trắc nghiệm thôi, dzậy mà tôi cũng nổ lốp bốp cho dzui nhà dzui cửa.
1. Tự tin: như đã giới thiệu, tôi là người có lúc thừa tự tin, có khi lại quá thiếu tự tin. Thiệt ra, tôi rất yêu mình những lúc tràn trề tự tin. Lúc đó tôi dịu dàng, hài hước, xinh xắn, sáng sủa, đáng yêu lắm :)
2. Công việc: đối với tôi chỉ là một công việc, để có đồng ra đồng vô, để trừ nợ, để giết thời gian, để se sua quần áo túi xách giày dép, để tụ tập la cà với mấy em gái trong văn phòng, để có thời gian lang thang trên mạng học hỏi quá chừng thứ, để nở lỗ mũi đưa cái cardvisit ra, để đụng chuyện thì đứng ở mũi chịu cây sào, để lâu lâu bị boss quần chạy xịt khói... :)
3. Người yêu: tôi đã yêu một người, yêu khá là nhiều và hơi dư dả. Yêu và không có gì phải hối tiếc hay phàn nàn. Chỉ muốn hỏi thế gian, tình là gì mà khiến sinh tử tương hứa...!? :))
4. Cuộc sống: dường như hơi bấp bênh, vô định, đôi khi bạn cũng không biết đi đâu về đâu trong cuộc đời?? Nghe thấy cũng hơi đúng. Tôi hiện tại: không có cục đất chọi chim nói chi đến nhà, không có tài sản gì quý giá, không chồng không con ở cạnh lấy gì có cái mái ấm nào, không tiền không sắc, cũng không có tuổi trẻ sung sức nữa... Chỉ còn có cái mạng cùi với một cục nợ to đùng ở trên lưng. Hêhê, giật mình nhìn lại, ôi thôi, cả chục năm nay, từ hai bàn tay trắng, ta đã làm nên vô số nợ nần ;)
Ví như lạc đà phải tìm ra sa mạc của mình, chim phải tìm thấy bầu trời, cá phải tìm ra nước... Tôi phải tìm ra mảnh đất thật sự mà mình có thể phát triển tốt và cố định trên mảnh đất ấy ở đâu chứ? Haizz, vụ này hơi căng nha, đất đai bây giờ có giá lắm, tôi có bản lĩnh gì mà tay không bắt cướp đây :). Đành phải tự mình trả lời cho bằng được mấy câu hỏi dưới đây:
- Bạn khác mọi người ở chỗ nào? Đâu là khả năng “chết người” của bạn?
- Tôi có gì khác mọi người đâu? Cả đời sinh-lão-bệnh-tử. Cả ngày ăn uống-làm việc-ngủ nghỉ. Có khác là khác ở chỗ nhiều khi, lúc đáng cười thì tôi lại khóc, lúc muốn khóc thì đi cười haha; lúc yếu đuối mềm mỏng, khi giang hồ chợ búa; có lúc thừa tự tin, có khi lại quá thiếu tự tin; có lúc nhạy cảm lắm, có khi lại vô tâm cực kỳ; hay trầm trọng vấn đề, thậm xưng quá đáng, nổ banh nhà lồng chợ cho dzui :)) Tôi không có khả năng làm "chết" ai hết. Tôi không biết liếc mắt đưa tình cũng không biết làm nổi bật mình ở chỗ đông người hay xa lạ. Tôi chỉ có một khả năng là có thể làm cho người bên cạnh tôi vơi bớt phiền muộn, chỉ có cười nhăn răng sống tiếp chứ không ai có thể "chết" được!
- Bạn sống để làm gì? Đâu là ước mơ trong đời của bạn?
- Hiện tại tôi đang sống để trả hết nợ cho đời... Tôi đã suy nghĩ rất kỹ, uớc mơ từ đây đến cuối đời của tôi chỉ là được làm một người nội trợ bình thường, không bon chen với đời nữa.
- Với những gì bạn đang có, bạn có thể xây thêm cho mình những khả năng nào để bước lên vươn tới ước mơ trong đời?
- Cái câu hỏi gì mà nghe cao xa diệu vợi quá... Trả lời đơn giản thôi, rằng, với một đống nợ đang có trong tay, tôi chỉ có thể lầm lũi cày bừa trả cho hết cái nợ đời này :) Trong thời gian đó, tôi chỉ có thể tích lũy thêm cho mình một ít khả năng kiên nhẫn, quan sát học hỏi, tâm lý, chuyên môn, sức khỏe (tất cả chỉ biết trông cậy vào Chúa và bạn Google)... Sau khi cày cuốc trả nợ xong trong vài niên nữa, cầu Chúa cho tôi trúng một tờ vé độc đắc sáu số. Vậy là tôi yên tâm làm một người nội trợ bình thường :))
5. Nếu có ai thấy mình là người am hiểu cuộc sống, hoặc có bàn tay (vàng), xin chỉ lối và hỗ trợ cho tôi. MX tôi đội ơn rất nhiều nhiều nhiều :D
Tự trắc nghiệm
(00:27 - 31/7/2011)
Rảnh rỗi, làm một cái trắc nghiệm. Kết quả như vầy:
Bạn không tự tin lắm. Có thể bạn chưa có một công việc hay một người yêu như ý. Cuộc sống của bạn dường như hơi bấp bênh, vô định, đôi khi bạn cũng không biết đi đâu về đâu trong cuộc đời. Điều bạn cần làm là tìm ra mảnh đất thật sự mà mình có thể phát triển tốt và cố định trên mảnh đất ấy. Ví như lạc đà phải tìm ra sa mạc của mình, chim phải tìm thấy bầu trời, cá phải tìm ra nước. Để làm được việc đó, bạn phải trả lời bằng được ba câu hỏi:
- Bạn khác mọi người ở chỗ nào? Đâu là khả năng “chết người” của bạn?
- Bạn sống để làm gì? Đâu là ước mơ trong đời của bạn?
- Với những gì bạn đang có, bạn có thể xây thêm cho mình những khả năng nào để bước lên vươn tới ước mơ trong đời?
Ngoài ra, ở thời điểm này, việc tìm kiếm sự tư vấn chỉ lối từ một người am hiểu cuộc sống và tìm những bàn tay hỗ trợ từ những người xung quanh là hai nước cờ tốt cho bạn.

1. Tự tin: như đã giới thiệu, tôi là người có lúc thừa tự tin, có khi lại quá thiếu tự tin. Thiệt ra, tôi rất yêu mình những lúc tràn trề tự tin. Lúc đó tôi dịu dàng, hài hước, xinh xắn, sáng sủa, đáng yêu lắm :)
2. Công việc: đối với tôi chỉ là một công việc, để có đồng ra đồng vô, để trừ nợ, để giết thời gian, để se sua quần áo túi xách giày dép, để tụ tập la cà với mấy em gái trong văn phòng, để có thời gian lang thang trên mạng học hỏi quá chừng thứ, để nở lỗ mũi đưa cái cardvisit ra, để đụng chuyện thì đứng ở mũi chịu cây sào, để lâu lâu bị boss quần chạy xịt khói... :)
3. Người yêu: tôi đã yêu một người, yêu khá là nhiều và hơi dư dả. Yêu và không có gì phải hối tiếc hay phàn nàn. Chỉ muốn hỏi thế gian, tình là gì mà khiến sinh tử tương hứa...!? :))
4. Cuộc sống: dường như hơi bấp bênh, vô định, đôi khi bạn cũng không biết đi đâu về đâu trong cuộc đời?? Nghe thấy cũng hơi đúng. Tôi hiện tại: không có cục đất chọi chim nói chi đến nhà, không có tài sản gì quý giá, không chồng không con ở cạnh lấy gì có cái mái ấm nào, không tiền không sắc, cũng không có tuổi trẻ sung sức nữa... Chỉ còn có cái mạng cùi với một cục nợ to đùng ở trên lưng. Hêhê, giật mình nhìn lại, ôi thôi, cả chục năm nay, từ hai bàn tay trắng, ta đã làm nên vô số nợ nần ;)
Ví như lạc đà phải tìm ra sa mạc của mình, chim phải tìm thấy bầu trời, cá phải tìm ra nước... Tôi phải tìm ra mảnh đất thật sự mà mình có thể phát triển tốt và cố định trên mảnh đất ấy ở đâu chứ? Haizz, vụ này hơi căng nha, đất đai bây giờ có giá lắm, tôi có bản lĩnh gì mà tay không bắt cướp đây :). Đành phải tự mình trả lời cho bằng được mấy câu hỏi dưới đây:
- Bạn khác mọi người ở chỗ nào? Đâu là khả năng “chết người” của bạn?
- Tôi có gì khác mọi người đâu? Cả đời sinh-lão-bệnh-tử. Cả ngày ăn uống-làm việc-ngủ nghỉ. Có khác là khác ở chỗ nhiều khi, lúc đáng cười thì tôi lại khóc, lúc muốn khóc thì đi cười haha; lúc yếu đuối mềm mỏng, khi giang hồ chợ búa; có lúc thừa tự tin, có khi lại quá thiếu tự tin; có lúc nhạy cảm lắm, có khi lại vô tâm cực kỳ; hay trầm trọng vấn đề, thậm xưng quá đáng, nổ banh nhà lồng chợ cho dzui :)) Tôi không có khả năng làm "chết" ai hết. Tôi không biết liếc mắt đưa tình cũng không biết làm nổi bật mình ở chỗ đông người hay xa lạ. Tôi chỉ có một khả năng là có thể làm cho người bên cạnh tôi vơi bớt phiền muộn, chỉ có cười nhăn răng sống tiếp chứ không ai có thể "chết" được!
- Bạn sống để làm gì? Đâu là ước mơ trong đời của bạn?
- Hiện tại tôi đang sống để trả hết nợ cho đời... Tôi đã suy nghĩ rất kỹ, uớc mơ từ đây đến cuối đời của tôi chỉ là được làm một người nội trợ bình thường, không bon chen với đời nữa.
- Với những gì bạn đang có, bạn có thể xây thêm cho mình những khả năng nào để bước lên vươn tới ước mơ trong đời?
- Cái câu hỏi gì mà nghe cao xa diệu vợi quá... Trả lời đơn giản thôi, rằng, với một đống nợ đang có trong tay, tôi chỉ có thể lầm lũi cày bừa trả cho hết cái nợ đời này :) Trong thời gian đó, tôi chỉ có thể tích lũy thêm cho mình một ít khả năng kiên nhẫn, quan sát học hỏi, tâm lý, chuyên môn, sức khỏe (tất cả chỉ biết trông cậy vào Chúa và bạn Google)... Sau khi cày cuốc trả nợ xong trong vài niên nữa, cầu Chúa cho tôi trúng một tờ vé độc đắc sáu số. Vậy là tôi yên tâm làm một người nội trợ bình thường :))
5. Nếu có ai thấy mình là người am hiểu cuộc sống, hoặc có bàn tay (vàng), xin chỉ lối và hỗ trợ cho tôi. MX tôi đội ơn rất nhiều nhiều nhiều :D
Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013
Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013
Lọng cọng (11)
1.
Một ngày giữa tháng tư nắng nóng bức bối, chị gọi cho tôi lúc sáng sớm. Chị chỉ hỏi "em khỏe không?" nghe ỉu xìu rồi im thin. Biết là có chuyện chẳng lành bởi chị chưa từng gọi tôi vào buổi sớm. "Có chuyện gì hả chị? chị nói đi, em đang ở một mình trong phòng, em nghe nè". Chị khóc ngất. Tiếng nức nở xen lẫn trong câu chuyện mà chị kể một cách ngắt quãng và khó nhọc làm cho tim tôi thắt lại. Cảm giác của chị, sự đau đớn của chị, nỗi phẫn uất của chị, cả tâm trạng rối rắm hụt hẫng của chị nữa... là những thứ tôi đã từng trải qua. Thứ cảm giác mà chỉ có người trong cuộc hoặc đã từng trải nghiệm thì mới biết thế nào là tan nát cõi lòng! Tôi biết chị sẽ phải đối mặt với những ngày u ám và cay đắng nhất của một người bị phụ bạc. Tôi đã nhìn thấy con đường gồ ghề sắp tới chị sẽ đi. Tôi thương chị khủng khiếp. Tôi thương tôi khủng khiếp. Cái ngày giữa tháng tư nắng nóng bức bối đó, ngày tôi đến nhà chầu khóc điên cuồng, đêm tôi thức tới bốn năm giờ sáng. Không ai hay, không ai thấy, không ai để ý. Đó quả là một ngày rất dài, và rất buồn, với riêng tôi thôi.
2.
Hồi sáng đi chợ, nghe anh kia bán quần thun rao rất lớn làm ai nghe cũng ngoái lại dòm "giá xăng tăng, giá quần tuột... chỉ 40k/cái... mại dô mại dô!". Câu rao ngắn gọn nhưng gây ấn tượng mạnh làm tôi nhớ tới giờ. Bỗng dưng nhớ lại mấy cái truyện trăm chữ tôi viết hồi xửa xưa. Có lẽ tôi nên bắt đầu viết ngắn lại, bởi bây giờ cái gì đơn giản ngắn gọn thì hợp với tôi hơn. Dài dòng quá chỉ làm người ta nặng đầu. Và mau chán. Ai cũng lớn rồi, nói ít hiểu nhiều. Có lẽ nên vậy...
3.
Ngẫu hứng post lại một truyện trăm chữ cũ mèm (8.9.2010), nếu có ai thấy mới hay thấy mình trong đó thì chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
Cưới ba tháng, vợ thấy có ngăn kéo chứa đầy thư, ảnh, kỷ niệm của anh với người cũ. Một quyển tập cũ học tiếng Hoa làm vợ chú ý. Trang cuối có hai dòng chữ, một nét con gái tròn trịa: "Anh có yêu em không?" và một là nét của anh: "Em không tin anh sao?".
Vợ khóc lóc. Anh cười xòa bảo quá khứ rồi em!
Huề. Vợ hỏi: "Anh có yêu em không?". Anh ôm vợ vào lòng: "Em không tin anh sao?"
Anh có nhân tình. Vợ càng níu lại, anh và nhân tình càng quấn quýt. Vợ buông tay, cả hai hí hửng nhưng rồi hụt hẫng vì hết hứng. Nhân tình hỏi: "Anh có yêu em không?". Mặt anh dại đi: "Em không tin anh sao?"
4.
Tôi đã từng viết rằng trong những ngày này, nếu mà tôi nói tôi không vui thì là tôi đang tự dối lòng mình. Còn nếu tôi nói tôi không buồn thì chỉ có thể là tôi đang gạt người ta. Giờ phút này nhìn lại, tôi chỉ muốn nói thêm, rằng, tôi chưa bao giờ cho những ngày này là những ngày tồi tệ. Tôi không thấy nó tồi tệ nữa bởi tôi biết những ngày tôi đang sống đều do Chúa ban tặng. Một ngày nào đó, xa thiệt xa giờ phút này, nhìn lại con đường mà mình đã đi qua, tôi tin là tôi sẽ biết ơn Chúa, rất nhiều, vì những khó khăn thử thách mà Người đã gửi đến cho tôi.
5.
Những ngày này, tôi bắt đầu mặc lại những chiếc váy hoa, và đi Lễ mỗi buổi chiều...
Một ngày giữa tháng tư nắng nóng bức bối, chị gọi cho tôi lúc sáng sớm. Chị chỉ hỏi "em khỏe không?" nghe ỉu xìu rồi im thin. Biết là có chuyện chẳng lành bởi chị chưa từng gọi tôi vào buổi sớm. "Có chuyện gì hả chị? chị nói đi, em đang ở một mình trong phòng, em nghe nè". Chị khóc ngất. Tiếng nức nở xen lẫn trong câu chuyện mà chị kể một cách ngắt quãng và khó nhọc làm cho tim tôi thắt lại. Cảm giác của chị, sự đau đớn của chị, nỗi phẫn uất của chị, cả tâm trạng rối rắm hụt hẫng của chị nữa... là những thứ tôi đã từng trải qua. Thứ cảm giác mà chỉ có người trong cuộc hoặc đã từng trải nghiệm thì mới biết thế nào là tan nát cõi lòng! Tôi biết chị sẽ phải đối mặt với những ngày u ám và cay đắng nhất của một người bị phụ bạc. Tôi đã nhìn thấy con đường gồ ghề sắp tới chị sẽ đi. Tôi thương chị khủng khiếp. Tôi thương tôi khủng khiếp. Cái ngày giữa tháng tư nắng nóng bức bối đó, ngày tôi đến nhà chầu khóc điên cuồng, đêm tôi thức tới bốn năm giờ sáng. Không ai hay, không ai thấy, không ai để ý. Đó quả là một ngày rất dài, và rất buồn, với riêng tôi thôi.
2.
Hồi sáng đi chợ, nghe anh kia bán quần thun rao rất lớn làm ai nghe cũng ngoái lại dòm "giá xăng tăng, giá quần tuột... chỉ 40k/cái... mại dô mại dô!". Câu rao ngắn gọn nhưng gây ấn tượng mạnh làm tôi nhớ tới giờ. Bỗng dưng nhớ lại mấy cái truyện trăm chữ tôi viết hồi xửa xưa. Có lẽ tôi nên bắt đầu viết ngắn lại, bởi bây giờ cái gì đơn giản ngắn gọn thì hợp với tôi hơn. Dài dòng quá chỉ làm người ta nặng đầu. Và mau chán. Ai cũng lớn rồi, nói ít hiểu nhiều. Có lẽ nên vậy...
3.
Ngẫu hứng post lại một truyện trăm chữ cũ mèm (8.9.2010), nếu có ai thấy mới hay thấy mình trong đó thì chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
Cưới ba tháng, vợ thấy có ngăn kéo chứa đầy thư, ảnh, kỷ niệm của anh với người cũ. Một quyển tập cũ học tiếng Hoa làm vợ chú ý. Trang cuối có hai dòng chữ, một nét con gái tròn trịa: "Anh có yêu em không?" và một là nét của anh: "Em không tin anh sao?".
Vợ khóc lóc. Anh cười xòa bảo quá khứ rồi em!
Huề. Vợ hỏi: "Anh có yêu em không?". Anh ôm vợ vào lòng: "Em không tin anh sao?"
Anh có nhân tình. Vợ càng níu lại, anh và nhân tình càng quấn quýt. Vợ buông tay, cả hai hí hửng nhưng rồi hụt hẫng vì hết hứng. Nhân tình hỏi: "Anh có yêu em không?". Mặt anh dại đi: "Em không tin anh sao?"
4.
Tôi đã từng viết rằng trong những ngày này, nếu mà tôi nói tôi không vui thì là tôi đang tự dối lòng mình. Còn nếu tôi nói tôi không buồn thì chỉ có thể là tôi đang gạt người ta. Giờ phút này nhìn lại, tôi chỉ muốn nói thêm, rằng, tôi chưa bao giờ cho những ngày này là những ngày tồi tệ. Tôi không thấy nó tồi tệ nữa bởi tôi biết những ngày tôi đang sống đều do Chúa ban tặng. Một ngày nào đó, xa thiệt xa giờ phút này, nhìn lại con đường mà mình đã đi qua, tôi tin là tôi sẽ biết ơn Chúa, rất nhiều, vì những khó khăn thử thách mà Người đã gửi đến cho tôi.
5.
Những ngày này, tôi bắt đầu mặc lại những chiếc váy hoa, và đi Lễ mỗi buổi chiều...
Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013
:)
Some people claim that marriage interferes with romance. There's no doubt about it. Anytime you have a romance, your wife is bound to interfere.
-Groucho Marx-
Ở Hollywood, cô dâu giữ lại bó hoa và ném chú rể đi.
In Hollywood, brides keep the bouquets and throw away the groom.
-Groucho Marx-
Bí mật của một cuộc hôn nhân tốt đẹp là tha thứ cho bạn đời vì đã lấy mình.
The secret of a good marriage is forgiving your partner for marrying you in the first place.
-Sacha Guitry-
Đằng sau mỗi người đàn ông thành công là một người phụ nữ, đằng sau nàng là vợ của anh ta.
Behind every successful man is a woman, behind her is his wife.
-Groucho Marx-
Đằng sau mỗi người đàn ông thành công đều có một bà mẹ vợ ngạc nhiên.
Behind every successful man stands a surprised mother-in-law.
-Voltaire-
Tại sao yêu lại tốt hơn được yêu? Nó chắc chắn hơn.
Why is it better to love than to be loved? It is surer.
-Sacha Guitry-
Nơi nào có hôn nhân mà không có tình yêu, ở đó xuất hiện tình yêu mà không có hôn nhân.
Where there's marriage without love, there will be love without marriage.
-Benjamin Franklin-
Khi một người đàn ông đánh cắp vợ của anh, không có sự trả thù nào thâm độc hơn là cứ để hắn giữ lấy cô ta.
When a man steals your wife, there is no better revenge than to let him keep her.
-Sacha Guitry-
Tất cả đàn ông đều nên thoải mái sử dụng bảy từ có quyền năng làm bất cứ cuộc hôn nhân nào trở nên trôi chảy: "Em thân yêu, có thể em đúng".
All men should freely use those seven words which have the power to make any marriage run smoothly: "You know dear, you may be right".
-Khuyết danh-
Hãy mở thật to mắt trước khi cưới, sau đó hãy nhắm hờ.
Keep your eyes wide open before marriage, half shut afterwards.
-Benjamin Franklin-
Không người đàn ông nào biết hạnh phúc thực sự là gì cho tới khi anh ta lập gia đình. Vào lúc đó, dĩ nhiên, đã quá muộn.
No man knows what true happiness is until he gets married. By then, of course, its too late.
-Khuyết danh-


Thứ Ba, 5 tháng 2, 2013
Giả yêu!?
ở thời buổi thiệt giả khó phân này, ghi lại để nhớ thôi
Trong quan hệ nam nữ, đôi khi các chàng trai có những dấu hiệu rõ ràng cho thấy họ chỉ lợi dụng bạn gái chứ không hề yêu thật lòng. Tuy nhiên, không phải lúc nào phái yếu cũng nhận ra điều đó. Dưới đây là một số dấu hiệu các bạn nữ nên lưu ý vì chúng thể hiện rằng người yêu bạn chỉ lợi dụng bạn vì tiền, vì tình dục, hay vì để có một chốn để “nghỉ ngơi”:
1. Bạn luôn phải trả tiền khi đi chơi
Thường thì chúng ta “mặc định” rằng trong giai đoạn đầu của mối quan hệ, các chàng trai sẽ là người rút hầu bao mỗi khi hai bạn đi chơi. Tuy nhiên, trong mối quan hệ của bạn thì bạn luôn là người thanh toán mọi khoản tiền? Nếu đúng như thế, đây chính là một dấu hiệu cho thấy bạn đang bị chàng lợi dụng. Dù đôi khi bạn có thể “san sẻ gánh nặng” với anh ấy nhưng chắc chắn là bạn không cần phải trả tiền mọi lúc mọi nơi.
2. Chàng chỉ xuất hiện khi cần điều gì đó ở bạn
Chàng chỉ có mặt khi nào chàng cần gì đó ở bạn? Nếu đúng là như vậy thì đây cũng là một dấu hiệu cho thấy chàng đang lợi dụng bạn. Xét cho cùng thì bạn cần người đàn ông sẵn sàng có mặt khi bạn cần hay chỉ có mặt khi anh ta cần bạn?
3. Chàng phụ thuộc vào bạn về mặt tài chính
Không chỉ để bạn phải trả tiền cho tất cả mọi thứ, chàng còn thực sự phụ thuộc vào bạn về mặt tài chính nói chung. Chàng muốn bạn trả tiền cho tất cả các hóa đơn của hai người. Chàng thậm chí còn chẳng bao giờ góp tiền cùng bạn để trả cho các chi phí chung hàng tháng. Đây chính là dấu hiệu cho thấy bạn đang bị lợi dụng.
4. Bạn “có lợi” cho chàng
Bạn thấy mình “có lợi” cho chàng trong việc đi lại hay hưởng “trợ cấp”? Đây không phải là dấu hiệu của một mối quan hệ chín muồi lành mạnh. Mọi thứ đều cần có sự công bằng, và bạn không nên là “lợi ích” của một ai đó.
5. Chàng luôn đổ lỗi cho bạn
Chàng đổ lỗi cho bạn về những những thứ không được như ý xuất hiện trong cuộc sống của chàng? Chàng thường xuyên nói rằng chính tại bạn mà chàng không kiếm được việc hoặc không có định hướng? Đây chính là một trong những dấu hiệu cho thấy chàng chỉ lợi dụng bạn. Vì thế, hãy từ bỏ mối quan hệ này.
6. Chàng không bao giờ mua gì cho bạn
Bạn thường xuyên mua đồ cho chàng. Tuy nhiên, ngược lại, bạn chưa bao giờ nhận được bất kỳ thứ gì từ chàng? Đây chính là một dấu hiệu. Suy cho cùng thì một chàng trai cũng nên thi thoảng tặng cho người con gái anh ta yêu một thứ gì đó chứ.
7. Chàng không cần bạn mà chỉ cần những thứ bạn có thể cho chàng
Người yêu bạn có quan tâm đến các nhu cầu của bạn không? Có thể, một lần nào đó, thay vì để bạn qua đón như bình thường thì anh ấy nên qua đón bạn. Nếu anh ấy chẳng bao giờ quan tâm đến các nhu cầu của bạn mỗi khi đưa ra quyết định gì thì đây chính là dấu hiệu của một mối quan hệ không lành mạnh.
8. Chàng không quan tâm đến cảm xúc của bạn
Chàng không hề quan tâm đến cảm xúc của bạn? Chàng thậm chí còn không hề mảy may suy nghĩ xem hành động của mình có tác động thế nào đối với bạn? Nếu thế, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là dấu hiệu cho thấy chàng chỉ lợi dụng bạn mà thôi.
Nếu mối quan hệ của bạn có bất kỳ dấu hiệu nào trên đây thì đó có thể không phải là một mối quan hệ lành mạnh...
(sưu tầm)
Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012
Ngắn thôi (6)
1.
Lúc này đây, mình có rất nhiều điều muốn nói, muốn kể... Nhưng chính lúc này đây, mình biết, không nói gì cũng là một cách nói.
2.
Lúc này đây, có lẽ, nên là lúc mình thấy sung sướng nhất. Nhưng không phải. Không phải. Mình không thấy mình sung, cũng chẳng thấy mình sướng một chút nào.
3.
Khi quyết định làm một phép thử nhỏ, mình biết điều mình nhìn thấy sẽ khiến mình thất vọng. Quả nhiên, mọi thứ đã diễn ra phần nào đúng y. Nhưng không sao. Không sao. Đó mới là cuộc sống!
4.
Những gì đã qua, mình sẽ cho qua luôn... Ai tin cũng được, không tin cũng được.
5.
Riêng gủi Nặc Danh:
Vì sự tôn trọng chị dành cho anh, vì lòng tự trọng của chị, chị sẽ không nói thêm với em bất cứ điều gì. Đừng lảng vảng ở đây!
Thứ Tư, 28 tháng 11, 2012
Em yêu anh, phẩy
post lại một truyện ngắn thiệt dễ thương
...vì mình muốn thư giãn giữa tuần
và vì mình yêu tiếng Pháp :)
Cần phải tin vào quyền lực của những chữ cái a, b, c, d, e... Vâng, chỉ cần một chữ cái cũng có thể thay đổi cả một số phận. Bằng chứng ư? Chính là câu chuyện này...
Khi ông bà Point (trong tiếng
Pháp có nghĩa là dấu chấm) có một cậu con trai và họ quyết định đặt cho cậu
một cái tên vĩ đại. Sau khi lưỡng lự giữa Rambo, Charlemagne, Ramses và
Catona, cuối cùng họ lại chọn Virgile bởi đó là tên một trong những nhà thơ
cổ đại lớn nhất.
Chỉ có điều là ông Point đã quá xúc động khi ghi tên con vào sổ đăng kí, ông đánh vần nhầm ra "V-I-R-G-U-L-E" và thế là Virgile trở thành Virgule (nghĩa là dấu phẩy).
Khi biết điều này, dù rằng rất giận nhưng vợ ông vẫn nhìn cậu con trai rồi cười:
_ Nhìn con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt.
Và cái tên được giữ lại.
Cũng như cái tên của mình, Virgule trông khẳng khiu và buồn cười. Ở trường, mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi:
_ Point Virgule!
Và Virgule đứng bật dậy, như một dấu chấm than và đáp:
_ Dạ, có mặt!
Sau đó, Virgule lớn lên và đem lòng yêu cô bạn hàng xóm của anh, Séraphine. Khi người ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những người không dám. Virgule là loại thứ hai. Và bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần Séraphine xuất hiện là Virgule trở nên xanh lét, mồ hôi đầm đìa, bước trượt cầu thang. Anh co rúm người lại đến nỗi trông anh như một dấu chấm, một dầu chấm nhỏ xíu... khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và Séraphine chẳng bao giờ nhìn thấy anh.
Ấy vậy mà... chính chữ ''u'' đã làm mọi thứ trở nên thay đổi. Các bạn có biết như thế nào không?
Séraphine đem lòng yêu một chàng trai không yêu cô. Cô luôn cười nói, cố gắng bắt chuyện với anh ta, gọi điện cho anh ta, viết thư cho anh ta.... nhưng chẳng được gì cả. Thật đáng thương cho Séraphine.
Một này nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mười cho tình yêu của cô. Và chính hôm đó, Séraphine gặp Virgule ở bưu điện vì Virgule chính là nhân viên ở đó.
Khi Virgule thấy Séraphine đến gần, anh cảm thấy mình sắp ngất đi. Cô thì không nhìn anh:
_ Tôi muốn gửi một bức điện- cô nói với một giọng buồn bã.
_ Xin cô vui lòng đọc nội dung... Virgule cầm bút và lắp bắp nói.
Cô đọc với giọng run:
_ Je t'aime -virgule - Je t'adore- virgule- Je voudrais tant que tu me dises que tu m'aimes aussi- point.
(Em yêu anh- ''phẩy''- em thương anh- ''phẩy''- em rất muốn anh cũng nói với em rằng anh cũng yêu em- "chấm").
Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu như vậy và Virgule yêu cầu Séraphine nhắc lại. Cô đọc:
_ Je t'aime- Je t'adore....
_ Không, không!- Virgule nói- Hãy đọc lại đầy đủ cơ!
Séraphine làm theo:
_ Je t'aime- virgule- Je t'adore- virgule...
_ Lần nữa nhé cô... - Virgule rụt rè.
Mỗi lần nghe câu đó, đôi mắt anh lại sáng lên. Và đột nhiên, Séraphine nhận ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi mắt ấy và hàng mi dài... nụ cười của anh thì dịu dàng như mật ngọt. Như có một phép lạ, anh thì thầm với cô:
_ Anh cũng yêu em, Séraphine.
Chỉ một chữ đôi khi thay đổi cả câu, và một câu có thể thay đổi cả một số phận. Nếu Virgule tên là Virgile, một nhà thơ cổ đại lớn nhất, thì có lẽ bây giờ anh vẫn cô đơn.
Bây giờ Virgule và Séraphine đang rất hạnh phúc bên nhau và họ đã có ba dấu chấm nhỏ...
Chỉ có điều là ông Point đã quá xúc động khi ghi tên con vào sổ đăng kí, ông đánh vần nhầm ra "V-I-R-G-U-L-E" và thế là Virgile trở thành Virgule (nghĩa là dấu phẩy).
Khi biết điều này, dù rằng rất giận nhưng vợ ông vẫn nhìn cậu con trai rồi cười:
_ Nhìn con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt.
Và cái tên được giữ lại.
Cũng như cái tên của mình, Virgule trông khẳng khiu và buồn cười. Ở trường, mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi:
_ Point Virgule!
Và Virgule đứng bật dậy, như một dấu chấm than và đáp:
_ Dạ, có mặt!
Sau đó, Virgule lớn lên và đem lòng yêu cô bạn hàng xóm của anh, Séraphine. Khi người ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những người không dám. Virgule là loại thứ hai. Và bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần Séraphine xuất hiện là Virgule trở nên xanh lét, mồ hôi đầm đìa, bước trượt cầu thang. Anh co rúm người lại đến nỗi trông anh như một dấu chấm, một dầu chấm nhỏ xíu... khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và Séraphine chẳng bao giờ nhìn thấy anh.
Ấy vậy mà... chính chữ ''u'' đã làm mọi thứ trở nên thay đổi. Các bạn có biết như thế nào không?
Séraphine đem lòng yêu một chàng trai không yêu cô. Cô luôn cười nói, cố gắng bắt chuyện với anh ta, gọi điện cho anh ta, viết thư cho anh ta.... nhưng chẳng được gì cả. Thật đáng thương cho Séraphine.
Một này nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mười cho tình yêu của cô. Và chính hôm đó, Séraphine gặp Virgule ở bưu điện vì Virgule chính là nhân viên ở đó.
Khi Virgule thấy Séraphine đến gần, anh cảm thấy mình sắp ngất đi. Cô thì không nhìn anh:
_ Tôi muốn gửi một bức điện- cô nói với một giọng buồn bã.
_ Xin cô vui lòng đọc nội dung... Virgule cầm bút và lắp bắp nói.
Cô đọc với giọng run:
_ Je t'aime -virgule - Je t'adore- virgule- Je voudrais tant que tu me dises que tu m'aimes aussi- point.
(Em yêu anh- ''phẩy''- em thương anh- ''phẩy''- em rất muốn anh cũng nói với em rằng anh cũng yêu em- "chấm").
Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu như vậy và Virgule yêu cầu Séraphine nhắc lại. Cô đọc:
_ Je t'aime- Je t'adore....
_ Không, không!- Virgule nói- Hãy đọc lại đầy đủ cơ!
Séraphine làm theo:
_ Je t'aime- virgule- Je t'adore- virgule...
_ Lần nữa nhé cô... - Virgule rụt rè.
Mỗi lần nghe câu đó, đôi mắt anh lại sáng lên. Và đột nhiên, Séraphine nhận ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi mắt ấy và hàng mi dài... nụ cười của anh thì dịu dàng như mật ngọt. Như có một phép lạ, anh thì thầm với cô:
_ Anh cũng yêu em, Séraphine.
Chỉ một chữ đôi khi thay đổi cả câu, và một câu có thể thay đổi cả một số phận. Nếu Virgule tên là Virgile, một nhà thơ cổ đại lớn nhất, thì có lẽ bây giờ anh vẫn cô đơn.
Bây giờ Virgule và Séraphine đang rất hạnh phúc bên nhau và họ đã có ba dấu chấm nhỏ...
(sưu tầm)
Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2012
Tình yêu!?
thư giãn cuối tuần với định nghĩa tình yêu của trẻ thơ :)
Kể từ khi “phát minh” ra Tình Yêu, cả nhân loại đổ xô nhau đi tìm định nghĩa chính xác của nó. Bao thế hệ đã qua, rốt cuộc vẫn không ai chịu ai. Cuối cùng, mệt mỏi với những thứ phức tạp, họ quyết định hỏi những đứa trẻ, vì chúng vốn rất ngây thơ và đơn giản...
1. Tình yêu là cho dù bị đau vì bệnh thấp khớp nhưng ông cháu vẫn cặm cụi ngồi sơn móng chân cho bà cháu. (Rebecca, 8 tuổi)
2. Tình yêu là khi con gái ngửi mùi nước cạo râu của con trai, còn con trai thì ngửi mùi nước hoa của con gái. (Karl, 5 tuổi)
3. Tình yêu là khi ăn ở nhà hàng, người ta cứ nhường hết phần ngon cho nhau. (Chrissy, 6 tuổi)
4. Tình yêu làm người ta cười khi mệt mỏi. (Terri, 4 tuổi)
5. Tình yêu là khi mẹ cháu nếm thử xem cà phê đã vừa chưa rồi mới đưa cho cha. (Danny, 7 tuổi)
6. Tình yêu khiến người ta cứ hôn nhau mãi. Khi đã mệt vì hôn thì họ bắt đầu nói chuyện. Cha mẹ cháu cứ làm thế suốt! (Emily, 8 tuổi)
7. Nếu bạn muốn được yêu nhiều hơn, bạn phải bắt đầu với người mình ghét. (Nikka – Chúng ta có nên trao giải Noel Hoà bình cho cậu bé 6 tuổi này không nhỉ?)
8. Tình yêu là cậu ấy cứ mặc mãi một cái áo chỉ vì lời khen của cháu. (Noelle - các chàng trai phải dè chừng cô bé 7 tuổi này đây!)
9. Tình yêu là mẹ khen cha đẹp trai hơn cả Robert Redford cho dù khi ấy người cha đầy mồ hôi (Chris, 7 tuổi)
10. Khi cháu lên biểu diễn piano, cháu rất sợ vì chỉ có một mình trên sân khấu. Khi nhìn xuống dưới, cháu thấy cha cháu đang mỉm cười, vẫy tay với cháu. Cha là khán giản duy nhất làm như vậy. Và cháu không sợ nữa! (Cindy, 8 tuổi)
11. Tình yêu là khi mẹ cháu dành miếng thịt gà ngon nhất cho cha. (Elaine, 5 tuổi)
12. Tình yêu là mẹ khen cha đẹp trai hơn cả Robert Redford cho dù khi ấy người cha đầy mồ hôi. (Chris, 7 tuổi)
13. Chị gái cháu rất yêu cháu. Chị ấy cho cháu toàn bộ đồ cũ rồi đi mua đồ mới! (Lauren, 4 tuổi thật có khiếu hài hước!)
14. Khi yêu ai đó, mỗi lần bạn chớp mắt là một ngôi sao xuất hiện. (Karen, 7 tuổi. Ngay cả Shakespeare cũng chỉ tưởng tượng được đến thế thôi.)
15. Bạn đừng nên nói yêu ai đó nếu thực sự không phải vậy. Nhưng nếu đó là sự thật, hãy nói điều đó thật nhiều. Người ta chóng quên lắm! (Jessica, 8 tuổi)
(sưu tầm)
Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012
Tưởng giếng sâu em nối sợi dây dài
Ai dè giếng cạn...

Không sớm không muộn đúng lúc vừa nhắm mắt lại, chị ấy chợt nghe câu hát nho nhỏ của ai đó ru con. Nước mắt của chị ấy trào ra. Chị ấy đã nối một sợi dây quả thật rất dài. Chị ấy đã rút hết ruột gan của chị ấy ra để nối sợi dây đó. Chị ấy đã cho đi tất cả những gì chị ấy có. Nhưng. Chị ấy không tiếc sợi dây. Không bao giờ tiếc. Cũng như, chị ấy không bao giờ tin giếng đó có thể cạn!
Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012
Happy end
Tặng ai...
Chiều cuối tuần, xách túi một mình cô đi đến X
Trong túi, chiếc áo lạnh, cuốn sách đang đọc, máy
tính và vài thứ linh tinh... Lên chuyến xe tốc hành, cô ngả lưng ghế,
quay mặt ra cửa sổ lơ đãng nhìn những hàng cây vun vút chạy ngược, lơ
đãng nhìn đêm như một bình mực tím đang loang dần ngoài kia, tự hỏi,
mình đến X làm gì...?

Gắn tai nghe, cô bật điện thoại. Bài hát thì
thầm những lời thật buồn: Lên xe tiễn em đi... chưa bao giờ buồn thế...
Những bài hát chia ly bao giờ cũng làm cô thấy xao xuyến và day dứt, cảm
giác như mình là người có lỗi trong sự chia ly. Chia tay nhau, đôi khi
chẳng vì ai cả, chỉ vì thế thôi, để chấm dứt một sự lưỡng lự có thời hạn
và có khi bước vào một cuộc lưỡng lự khác, kéo dài suốt cả cuộc đời.
Cổ tích có câu chuyện, đại khái một nàng công
chúa xinh đẹp dịu hiền, được làm vợ chàng hoàng tử đẹp trai, giàu có,
tài giỏi. Nàng luôn được chồng yêu thương chiều chuộng..., nói chung là
nàng có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Chàng hoàng tử còn đưa nàng giữ
chùm chìa khóa của tất cả các căn phòng trong lâu đài tráng lệ họ đang
sống. Và chàng dặn rằng nàng có thể mở cửa mọi căn phòng, những căn
phòng chứa toàn vàng bạc châu báu, hoa thơm cỏ lạ, là niềm vui, là sự
hài lòng, là những điều tốt đẹp.
Duy chỉ có một căn phòng ở cuối lâu đài là nàng
không được phép mở, nhưng chàng không bao giờ nói với nàng trong căn
phòng đó có gì. Rồi một lần, tình cờ đứng trước căn phòng đó, lại có
chìa khóa trong tay, lại không bao giờ nghĩ rằng chồng mình có điều gì
bí mật, lại không thắng được sự tò mò rất đỗi đàn bà, nàng công chúa bèn
mở cửa căn phòng bí mật... Kết thúc câu chuyện như thế nào tất nhiên
mọi người đã biết.
Có lần ngồi “tám”, các cô bảo
nhau: đã may mắn là công chúa thì đừng tò mò làm gì, nếu lỡ biết về
“căn phòng đầu lâu” của chồng thì tốt nhất hãy coi như không biết. Vậy
mới hạnh phúc. Rồi sau những buổi chiều thật đẹp ngồi triết lý vụn bên
ly cà phê và ngắm chiều tím loang vỉa hè, mà mơ màng chiều nay em ra phố
về, thấy đời mình là những chuyến xe... những “công chúa” lại về nhà để
tiếp tục cái cuộc lưỡng lự đã bắt đầu từ nhiều năm qua... Lưỡng lự vì
mỗi người có một lựa chọn mà chẳng phương án nào giống cái “phương án
tốt nhất” kể trên...
Cuộc sống của cô cũng như nàng công chúa nọ.
Nhưng cô luôn nghĩ và tin rằng câu chuyện trên có một “happy end” (*): Sau
khi bí mật bị bật mí, chàng hoàng tử ăn năn hối lỗi, thề sẽ không bao
giờ tái phạm lỗi lầm. Nàng công chúa lòng đầy bao dung, tha thứ cho
chồng. Từ đó họ sống yên ổn bên nhau cho tới khi đầu bạc răng long...
Còn căn phòng chứa đầy di tích của “lỗi lầm” được khóa cửa vĩnh viễn,
chìa khóa bị bẻ ra, nghiền nát vụn thành bột, gửi gió cho mây ngàn
bay...
Cô đã không ngờ rằng một kết thúc như vậy thì
không thể coi là hết chuyện, bởi sự đời cứ hay rắc rối thế. Cái thứ bột
nghiền từ chiếc chìa khóa ấy bay khắp bốn phương trời, chị em phụ nữ -
cả cô nữa - đã hít phải bột “tò mò”, và từ đó câu chuyện cổ tích xuất
hiện thêm nhiều cái kết khác nhưng chẳng “có hậu” chút nào. Trong đó có
cả cái kết câu chuyện cổ tích của chính cô. Cô đã lựa chọn “phương án
tốt nhất” để không biết gì ngoài những điều sung sướng, nhưng cô hiểu
mình không thể quên, không thể tha thứ, không thể coi như chưa từng
biết. Cô còn hiểu rằng nếu cứ ở lại trong tòa lâu đài ấy thì đến một lúc
nào đó chính nàng công chúa là cô cũng sẽ có một “căn phòng bí mật”...
Câu hỏi vì sao mình lại lựa chọn cái “happy
end” như thế đã bào mòn cuộc sống của cô. Vào những lúc thấy mình bức
bối, cùn mòn, cô sẽ đi đâu đấy, một mình, đến nơi xa lạ, tự nghiền ngẫm
tra tấn mình đến tận cùng của sự bức bối cùn mòn... Ở đấy, lúc đó, cô
mong mỏi vô cùng, hi vọng vô cùng, thèm khát vô cùng một ai đó có thể
chia sẻ, có thể an ủi, hay đơn giản hơn có thể ngồi yên lặng hàng giờ
bên cô, chăm chú nghe tiếng lanh canh chiếc muỗng khuấy trong ly cà phê
dường như còn nguyên vẹn, để hiểu được cô đang nghĩ gì, đang muốn nói
gì, hay chỉ là cô đang trống rỗng như thế nào... Để đến khi trong đôi
mắt to buồn bã của cô long lanh những giọt nước mắt, sẽ có một bàn tay
dịu dàng ôm nhẹ vai cô, nắm nhẹ bàn tay cô, thấu hiểu...
Hiển nhiên, chẳng có một ai như vậy.
Và cô sẽ nghiến răng chịu đựng, vì biết rõ nơi
này mình không thể trông đợi vào ai, ngoài mình. Nhưng ngay cả lúc cô
độc như thế, cô vẫn thấy mình nhẹ nhõm hơn những lúc cô độc giữa nhiều
người, cô độc bên cạnh một người...
Như lúc này đây cô đang một mình đi đến X. Bởi vì X. là nơi đầu tiên cô đã gặp anh, chàng hoàng tử của cô!
(*) Cái kết đẹp.
Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012
Học cách yêu
Ai khổ vì yêu hãy yêu hơn nữa
Chết vì yêu là sống trong tình yêu
(Victor Hugo)
Tình yêu thật sự không phải là cảm xúc, dù nó thường đến cùng những cảm xúc mạnh đến mức làm con người choáng ngợp, tình yêu không thể kéo dài nếu hai người chỉ có cảm xúc với nhau.
Sự hiểu biết lẫn nhau mới là nền tảng của tình yêu thật sự. Ta có thể “phải lòng” một chàng trai thậm chí chưa bao giờ nói chuyện. Nhưng để có một tình yêu thật sự, ta cần phải tìm hiểu về người ấy, bởi hiểu biết về tư cách và cá tính người mình yêu là vô cùng quan trọng.
Cùng chung một mục đích sống sẽ giúp cho ta và người ấy có được tình yêu dài lâu, bởi ta sẽ đi cùng hướng với người ấy suốt cả cuộc đời. Nếu tham vọng của ta trở thành một doanh nhân quốc tế, còn điều duy nhất người ấy mong ước là một mái ấm sum vầy, no đói có nhau, thì chắc chắn là xung đột sẽ nảy sinh. Nếu ta khao khát một cuộc sống đổi thay, đầy thử thách, còn người ấy yêu một cuộc sống tĩnh lặng, thanh thản, thì dù cảm xúc có lớn đến mấy, sẽ cũng có lúc những cá tính sẽ va chạm... Và tình yêu sẽ tan vỡ cho dù hai người vẫn còn cảm xúc với nhau.
Tình yêu không phải là tình dục. Tình dục được tạo ra cho hôn nhân – một sự cam kết lâu dài. Nếu vượt ra ngoài hôn nhân, tình dục chỉ mang lại hậu quả khắc nghiệt: có thai ngoài ý muốn, những căn bệnh lây lan qua đường tình dục, điều tiếng dư luận, và có thể cả sự xấu hổ tủi thẹn. Một mối quan hệ chỉ dựa trên sự ham muốn sẽ không bền lâu, đó là sự thật.
Tình yêu là sự lựa chọn, là một sự cam kết. Mặc dù cảm xúc là một phần không thể thiếu được của tình yêu, mặc dù tình dục là một phần của hôn nhân, thì tình yêu cũng không thể tồn tại nếu chỉ dựa vào những điều đó. Nếu hỏi những người đã từng yêu và được yêu, bằng một tình yêu thật sự rằng tình yêu là gì, thì tự tâm họ sẽ trả lời:

• Yêu, là muốn mang lại cho người mình yêu những điều tốt đẹp nhất.
• Yêu, là không mất trí, vẫn làm việc quên mình, vẫn dành trái tim cho gia đình và bè bạn...
• Yêu, là dành thời gian, công sức để tìm hiểu tâm hồn và tính cách của nhau.
• Yêu, là dành thời gian và công sức để tìm hiểu và yêu quý những gì mà người ta yêu gắn bó.
• Yêu, là tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau.
• Yêu, là nếu tranh cãi thì không thường xuyên và cũng không nghiêm trọng.
• Yêu, là nếu tranh cãi chỉ giúp hiểu nhau hơn và tình yêu bền vững hơn.
• Yêu, là hướng tới một mối quan hệ lâu dài.
• Yêu, là khi xa cách, chỉ thấy yêu hơn và muốn gắn bó hơn.
(sưu tầm)
Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012
Bỏ chồng, để cưới đời mình
xin post lại để tặng bạn M của tôi
... và cả MX tôi nữa :)
Không có tình yêu, hôn nhân biết đâu trở thành ràng buộc. Ở những nơi ràng buộc lỏng lẻo, có người phụ nữ đã gỡ sợi dây ấy ra khỏi đời mình.
Ly hôn không có nghĩa là bị thải ra khỏi hôn nhân. Chỉ là chúng ta cố gắng để xoay xở trong vô số ràng buộc, mà muốn đứng vững, ta buộc phải bứt vài nút thắt hoặc gỡ xuống vài mơ ước trong đời. Có người hy sinh cái tôi hoặc bỏ việc. Một số khác chia tay người bạn đời để được tự do cưới chính hạnh phúc của mình.
Liệu chúng ta có thể sống như một phụ nữ thông minh, cân nhắc kỹ bằng khối óc, trước khi để cho con tim rung động hay không?
1. Không lấy sai lầm của bản thân để tự trừng phạt mình
Rất nhiều người sau ly hôn đã đánh mất đi sự rung cảm với cái đẹp, với cả thế giới này.
Nhiều người chỉ nhớ những nỗi đau đớn từ cuộc hôn nhân cũ. Ánh mắt và lời nói xúc phạm của chồng hoặc người thân; Những giây phút chật vật khó khăn và cô đơn; Sự phản bội và thất vọng; Những mất mát lớn về tiền, nhan sắc, sức khỏe, tình cảm và con cái sau cuộc sống chung với người đàn ông từng được gọi là chồng… Những kỷ niệm ấy luôn quay trở lại dày vò người phụ nữ sau hôn nhân.
Bạn có lỗi không? Tôi nghĩ bạn đúng là có lỗi đấy chứ. Lỗi của bạn là đã để cho quá khứ giết chết mọi cơ hội hạnh phúc tiếp theo của chính mình.
Có lần tôi viết một kịch bản quảng cáo cho một công ty địa ốc đang rao bán khu chung cư mới trong nội thành. Tôi nói, người Việt Nam thường mua nhà khi cưới hoặc khi con họ cưới. Còn chúng ta, chúng ta sẽ bán nhà cho những người ly hôn. Bởi khách hàng ly hôn sẽ có nhu cầu gấp đôi. Trên lý thuyết, một đám cưới chỉ cần một ngôi nhà, một cuộc ly hôn cần có ngay lập tức hai căn hộ. Bởi rất nhiều phụ nữ đã không dám quay trở về nhà bố mẹ đẻ, càng không thể ở lại ngôi nhà của chồng và gia đình chồng, dù con họ đang sống ở đấy. Và họ bán một căn “hôn nhân” để mua hai căn “ly hôn” mới!
Những người phụ nữ xách va li ra khỏi cuộc hôn nhân, họ không chỉ tìm một căn hộ chung cư mới, họ muốn tìm một cuộc sống mới. Tôi thương khoảnh khắc những người phụ nữ xách va li đi ra khỏi cuộc đời người đàn ông họ từng tha thiết yêu, ra khỏi mái nhà họ từng tưởng đó là mái ấm.
Những quảng cáo bất động sản ở Việt Nam chỉ rao bán những lợi ích vật chất, sự tiện nghi, gợi lên lòng tham hoặc mong ước đầu cơ, mong ước hưởng thụ vật chất, một cách rất tầm thường và dễ dãi. Tôi muốn khi nói về một căn phòng, hãy nói đến tình yêu và những giá trị nhân văn, những sự cảm động và những cảm xúc rất con người ở đó. Ta không bán một căn hộ, ta bán một cuộc sống mới.
Có thể tôi không phải một người có tố chất viết copywrite tốt. Nhưng tôi tin rằng rất nhiều phụ nữ sau ly hôn hoặc đang ngấp nghé cánh cửa ly hôn sẽ cảm nhận được điều ấy. Chúng ta có quyền có một cuộc sống mới, khi người đàn ông sau lưng đã không yêu ta và thương ta được như họ nói.
Tỉnh dậy mỗi sáng trong một căn phòng của chính mình, tận hưởng một bình minh yên tĩnh và trong lành, không bị vẩn đục bởi quá khứ, mới là điều mà một phụ nữ bỏ chồng nên làm, để có thể lại cảm thấy hạnh phúc.
Có thể đã yêu nhầm người, đã lấy nhầm chồng. Nhưng sau đó, có quyền bỏ chồng để cưới lại chính đời mình chứ, ai bảo sẽ không hạnh phúc!
Ai bắt một phụ nữ phải sống mãi với quá khứ, hoặc để sai lầm trong quá khứ hành hạ mãi mãi?
2. Không lấy sai lầm của kẻ khác để trừng phạt chính ta.
Khi người phụ nữ xách va li đi khỏi cửa, người đàn ông còn hé cánh cửa nhìn theo.
Người vợ cũ có thể sẽ tuột tay đánh rơi vali, người chồng vẫn sập cửa như thể không nhìn thấy gì, hoặc người chồng sẽ hả hê trên sự trục trặc của người đàn bà cũ. Rất ít người chồng cũ sẽ giúp sửa nhà nơi bà vợ cũ dọn tới ở, hoặc đơn giản hơn, khuân vác những đồ đạc giúp vợ để cô ấy ra khỏi cuộc hôn nhân một cách ít vất vả hơn.
Rất ít người đàn ông gọi điện bảo thằng bồ mới của vợ cũ rằng, mày cư xử không tốt với cô ấy, tao sẽ tính sổ với mày.
(Bởi nếu họ làm được như thế, hẳn bạn đã không phải ly dị họ, đúng không?)
Nhà quảng cáo không chấp nhận kịch bản của Trang Hạ với lý do, nó quá trân trọng cảm xúc của phụ nữ nên vô hình trung hơi mỉa mai đàn ông thời nay. Và một xã hội ăn chắc mặc bền như Việt Nam hiện nay, nói đến tài sản như một căn hộ, tòa nhà mà lại nhấn mạnh tới khía cạnh cảm xúc nhân văn, điều ấy xa xỉ quá.
Nhưng đàn ông thời nào chẳng thế, những sai lầm họ phạm phải trong hôn nhân, thường điều tiếng lại dành sang cho phía người phụ nữ. Đàn ông ngoại tình là do người vợ chả chăm sóc họ được như họ mong muốn, không mang lại cảm xúc tình dục hoặc những lạc thú như đàn ông đáng được hưởng. Đàn ông thua kém, bà vợ giỏi giang, thì tiếng xấu sẽ đổ lên đầu bà vợ giỏi đã lấn át vía chồng. Hay người đàn ông đánh đập vợ thì người đàn bà dễ bị nghe khuyên giải trách móc rằng một sự nhịn chín sự lành, cơm sôi bớt lửa, dù đời nay đâu còn ai nấu cơm bằng lửa.
Nhưng người phụ nữ nếu cố giữ gia đình ấy, hoặc sau khi ly hôn không còn dám yêu, thì khác gì bạn đang lấy lỗi lầm của kẻ khác để trừng phạt chính bản thân bạn?
3. Không lấy sai lầm của bản thân để trừng phạt kẻ khác
Khi đã bỏ chồng, đừng bỏ chính mình. Đừng từ chối lời cầu hôn khác chỉ bởi bạn đã từng chấp nhận một lời cầu hôn trong quá khứ. Đừng bao giờ yêu người đàn ông này mà trong đầu vẫn ám ảnh bởi cuộc sống chung hay tình dục với người đàn ông kia, hoặc ngược lại, đòi hỏi người đàn ông yêu bạn bây giờ cũng phải yêu như người đàn ông trong quá khứ.
Tôi từng được một cô gái trẻ thổ lộ, sau khi ly hôn, đã luôn day dứt khi nghĩ mình là phụ nữ đã “một lần đò” trong khi mấy anh bạn trai đang theo đuổi mình đều trẻ hơn, đều là “trai tân” chưa vợ lần nào. Tôi không hiểu vì sao người phụ nữ lại biến vấn đề của cô (cuộc hôn nhân không thành công trong quá khứ) trở thành vấn đề khó khăn của những anh chàng kia? Họ có xứng đáng bị đối xử như thế không?
Có một phụ nữ nữa, sau ly hôn bỗng biến thành một bà ghê gớm, như một con gà mái lúc nào cũng chực xù lông ra. Những ai lỡ nhắc lại cuộc hôn nhân cũ, chị đều cao giọng như thách thức. Những câu trêu đùa của mọi người được chị trả đũa ngay lập tức. Vào những lúc không ghê gớm đanh đá, chị lại trở nên yếu đuối và làm khổ mọi người bằng những tâm sự than thở từ blog chị, đến các diễn đàn trên mạng, rồi tỉ tê với đồng nghiệp không chán. Nhiều khi người phụ nữ sau ly hôn không nhận ra, mình đã mang tâm trạng u ám của mình để nhuộm xám mọi không gian mình tới.
Sao không yêu đời trở lại, bởi bạn chỉ có thể sống một lần, và hạnh phúc cũng như niềm vui của một phụ nữ không mấy liên quan tới việc, hôn nhân của cô ấy hiện nay có tồn tại hay không.
Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2012
Câu nói trong ngày
"Mình chỉ nghĩ đơn giản một điều. Đã yêu, rồi chia tay. Cho dù vì bất cứ
lý do nào, thì điều đó có nghĩa là tình yêu chưa đủ mạnh. Người ta chia
tay người yêu cũ với mong muốn đi tìm người khác tốt đẹp hơn. Nhưng rồi
lại thất vọng (vì nhân vô thập toàn), cho nên quay lại nuối tiếc tình
cũ. Hãy nghĩ, tại sao ngày xưa người ta buông tay mình? Tại sao ngày xưa
người ta không chờ đợi mình? Quá khứ, nếu không thể trở thành hiện tại
để mình có thể nắm bắt được, thì cũng đừng nên quay quắt nhớ thương. Chỉ
tự làm khổ mình mà thôi."
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)