Một thiếu nữ đang ngồi trên xe buýt.
Một bà già mang đủ thứ lỉnh kỉnh, miệng lẩm bẩm, đến ngồi bên cạnh, xô mạnh cô.
Bất bình, anh thanh niên kia hỏi tại sao cô không phản đối và bảo vệ quyền lợi mình.
Cô mỉm cười và trả lời: “Đâu cần phải cãi cọ vì chuyện nhỏ như thế! Có đi chung với nhau lâu đâu! Trạm tới, tôi xuống rồi.”
Đó là câu trả lời mà chúng ta phải xem như khẩu hiệu viết bằng chữ vàng để hướng dẫn cách cư xử của chúng ta hằng ngày ở khắp nơi.
Nếu chúng ta ý thức rằng cõi đời tạm dưới thế thật ngắn ngủi thì cãi cọ tầm phào vừa làm mất vui, vừa làm mất thời gian và sức lực cho chuyện không đâu.
Có ai làm mình tổn thương?
– Bình tĩnh, có đi chung với nhau lâu đâu!
Có ai phản bội, ức hiếp, sỉ nhục mình?
– Bình tĩnh, có đi chung với nhau lâu đâu!
Dù người ta có gây ra cho mình buồn phiền gì chăng nữa, xin nhớ rằng có đi chung với nhau lâu đâu!
Chúng ta nên ăn ở hiền lành. Ấy là đức tính không đồng nghĩa với hèn nhát, nhu nhược, nhưng là lòng cao thượng.
Chuyến đi chung của chúng ta trong cõi đời dưới thế này ngắn ngủi lắm và không đi trở ngược lại được.
Không ai biết chuyến đi của mình dài bao lâu!
Không ai biết mình có phải xuống ở trạm tới hay không!