1.
Lâu rồi, tôi hầu như ít kể chuyện buồn vui của riêng mình, chỉ post vu vơ. Giữa cái thế giới blog rộng lớn muôn màu, blog của tôi đơn thuần chỉ là nhật ký cá nhân. Trước là có một chỗ trên mạng để chui ra chui vô, sau là giải tỏa chút xì-trét tình cảm. Vui là chính, kể lể là mười. Tôi không dám lạm bàn chuyện quốc sự to tát cũng không chỉ được cho ai cái bí quyết nào hay ho về ăn uống học hành coi phim đọc sách hay đi chơi. Từ khi lỡ sa chân vô con đường nghiện ngập viết blog này, phải thú thiệt có đôi lúc mình cũng hám danh. Khoái có nhiều người biết tới, nhưng để làm gì thì cũng không biết để làm gì? :)). Đến lúc nhận ra blog của mình mà mình không muốn bày tỏ cái tôi của mình thì tự nhiên thấy lãng xẹt. Không dám nói điều mình muốn nói, đó chẳng phải là tôi nữa :p. Vậy nên, vào một buổi tối mưa gió như bữa nay, tôi nghĩ lại: tôi nên là chính tôi. Lâu lâu post
2.
Bạn tôi đã nói mà: hễ phước thì bất trùng lai nhưng mà họa thì vô đơn chí. Quả thiệt, tôi đã để ý những chuyện xảy đến với mình bữa giờ. Chuyện vui đếm trên đầu ngón tay nhưng chuyện buồn thì bụm cả hai tay vẫn còn tràn. Nhiều khi không tin nổi mình đang sống cuộc sống của mình. Thản nhiên đối mặt với những vấn đề của mình. Thậm chí tôi còn thờ ơ với cái hiện tại buồn nhiều hơn vui của mình nữa. Cũng có khi buồn quá buồn, muốn viết cái gì đó mà thấy ngại ngại. Sợ có người buồn lây. Sợ có người thương hại. Sợ có người kêu mình phải mạnh mẽ lên. Sợ có người lại chán mình. Sợ tùm lum và vô lý vậy đó. (xin đọc lại số 1) :D
3.
Bữa nay mới lãnh lương tháng ba, như mọi khi, lòng tôi buồn vô hạn...
4.
Kế hoạch làm quán cafe bị chựng lại. Một phần do chuyện gia đình chị Th., nhà đầu tư chính. Một phần do tôi, sau một thời gian tìm hiểu về ma trận quán cafe ở Sài Gòn. Tự dưng thấy chùn bước. Mới đầu bàn bạc thấy ham. Nhưng ham thì ham thiệt, đến lúc bắt tay vô làm thì thấy không hề đơn giản. Vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản. Bởi dzậy, thằng em tôi nói đúng, tôi bây giờ khác xưa quá. Chưa ra trận cứ hay tìm cớ thoái lui... Thiệt chán!
5.
Từ bữa đi làm răng dzìa, tôi đâm ra hơi lọng cọng và mất tự tin nha. Tôi hay đè mấy bạn ở nhà và mấy bạn đồng nghiệp ra hỏi rằng có ai nghe thấy tôi nói bị đớt đớt hôn? Hầu hết mọi người nói là không! Chỉ có má tôi nói lâu lâu nghe mày phát âm hổng có chuẩn!? Và một cô nha sĩ. Cô nha sĩ này có cái phòng khám nha khoa rất là đông khách ở gần nhà tôi. Cô trố mặt ngạc nhiên khi thấy tôi có cái cục u u ở dưới vòm họng quá ư là lớn. Cô soi tới soi lui, hỏi tôi sao để nó bự dzữ dzậy em? Tôi nào có biết vì sao nên lắc đầu ý nói hổng biết. Cổ hỏi tôi em ăn uống bình thường hả? Tôi trả lời: dạ, bình thường. Cổ kêu đâu có bình thường đâu, em nói chuyện bị đớt kìa. Tôi lại lắc đầu: đâu có đớt, nào giờ em vẫn nói chuyện bình thường mà. Cổ nói: không, cô nghe đớt rõ ràng mà. Thôi, tôi im. Hơi sức nào cãi bác sĩ chuyên môn. Cương mắc công cổ đưa tôi đi gặp bác sĩ Cường nữa :p. Lúc dzìa, cổ kêu tôi nếu em có muốn mổ cắt bỏ cái cục u u đó thì ghé bệnh viên cô mổ dùm cho, ban ngày cô làm ở bệnh viện này này nè... Thiệt rầu!
6.
Có một dạo cũng gần đây thôi, cứ liên tục nghe tin tốt lành từ bạn bè và nhiều người xung quanh, tôi đâm ra hơi quạu. Đúng ra là có chút đố kỵ ganh ghét. Người thì có bầu, người sinh con, người mua đất, người xây nhà, người trúng số, người xuất ngoại, người có số đào hoa chiếu mệnh... Sao thấy ai cũng xuôi chèo mát mái, lên như diều gặp gió, mà mình chờ hoài cũng không hề thấy kỳ tích gì xuất hiện. Cũng may là trạng thái đó kéo dài không có lâu lắm bởi ngày nào tôi cũng đi Lễ nhà thờ. Tôi nhanh chóng tự cân bằng lại, còn tự cười mình nhỏ mọn thiển cận. Bỏ tật đố kỵ đó luôn. Thiệt may!
7.
Cả năm nay rồi, ra khỏi công ty là tôi đi có một con đường một, băng qua trung tâm Sài Gòn về nhà mình. Nào giờ vẫn nghĩ nó là con đường ngắn nhất nhanh nhất. Nhưng không phải. Một ngày đẹp trời mới đây, tôi phát hiện một con đường khác rộng hơn, sáng hơn, thoáng hơn, ngắn hơn, đẹp hơn. Đó là đại lộ Võ Văn Kiệt hay còn gọi là đại lộ Đông Tây. Sông nước hữu tình. Gió mát lồng lộng. Mỗi chiều tôi đều mong tới giờ về để chạy một mạch trên con đường này. Thiệt khoái!
8.
Chỉ còn một thứ quý giá nhất trên đời mà tôi may mắn có được thì hiện thời tôi chưa muốn khoe đâu :))
9.
Cứ từ từ!