Hồi đó, con Quyên là tổ trưởng phục vụ nhà hàng. Con gái gì mà thùy mị, nhỏ nhẹ, hiền lắm. Phải nói là hiền queo. Con Quyên quê ở Bình Thuận lên Sài Gòn học ngành quản trị nhà hàng khách sạn đàng hoàng. Cũng tại hiền quá, hổng biết bon chen, hổng ham danh lợi nên mấy năm trời làm có một chức một.
Con Quyên có người yêu là thằng Hải. Thằng Hải là cấp dưới của con Quyên. Thằng Hải xấu banh nhà lồng chợ. Chỉ được có cái miệng quá trời lanh. Sát gái. Thấy gái đẹp là cặp mắt vừa cận vừa lồi của nó sáng rỡ hà. Không biết tại con Quyên mê cái miệng thằng Hải quá hay tại thằng Hải có tài thổi lỗ tai nên con Quyên nghe thằng Hải răm rắp. Như biết bao cặp tình nhân trên cõi đời này, tụi nó yêu nhau, hẹn hò nhau, đưa đón nhau, chăm sóc nhau, thề ước với nhau nữa. Thằng Hải đã đưa con Quyên về nhà giới thiệu chính thức. Con Quyên cũng đã đưa thằng Hải về quê ra mắt ba mẹ. Người lớn hai bên đã nói chuyện với nhau. Tưởng chừng như ván đã đóng thuyền. Con Quyên chiều chuộng chăm sóc thằng Hải như là chồng sắp cưới... cho tới một ngày...
Một ngày không mấy đẹp trời, tổ phục vụ của con Quyên có một nhân viên mới. Thùy Linh, con gái Đà Lạt, không xinh lắm nhưng rất ư là dễ thương. Phải nói, con gái gì mà trắng bóc, lại có giọng nói nhỏ nhẹ, trong trẻo, nghe mê ly. Dòm mặt con Linh hiền còn hơn con Quyên nữa...
Không ai biết chuyện gì xảy ra giữa ba đứa nó cho tới một ngày, thằng Hải được gia đình lo cho đi hợp tác lao động. Bữa ra sân bay, mấy đứa trong tổ phục vụ cũng rủ nhau đi chia tay chia chân với thằng Hải. Xong rồi dzìa đồn rùm cái nhà hàng luôn. Thằng Hải đi xuất ngoại mà làm như đi biền biệt không dzìa nữa. Hai em, là em Quyên và em Linh, mỗi em gục một bên vai anh Hải, bịn rịn, lưu luyến, khóc sướt mướt...
Từ hôm đó, con Linh bị tẩy chay. Mấy đứa trong nhà hàng xúi con Quyên làm cho ra lẽ. Con Linh cúi mặt nói em và anh Hải yêu nhau rồi, chị hãy nhường anh Hải cho em. Con Quyên thờ thẫn chết điếng.
Thằng Hải ở bên kia cũng không có tinh thần để làm gì nữa. Mới mấy tháng nó đã bỏ dzìa. Nó vẫn đi lại với con Quyên và không nỡ bỏ rơi con Linh. Ba má nó phản đối dữ dội, bắt chọn một thôi. Nó chọn con Linh. Ba má nó biết khó mà ngăn cản thằng cháu đích tôn của dòng họ Phan nên đi cưới con Linh liền cho nó. Tôi nghiệp ba thằng Hải lắm, suốt thời gian đó, tối nào ổng cũng ghé nhà hàng. Ổng kiếm con Quyên nói chuyện, an ủi, động viên con dâu hụt.
Khỏi phải nói, con Quyên, thất tình, ngơ ngẩn, mất ăn, mất ngủ, sụt ký, dòm phờ phạc, ốm nhách, không còn chút sinh khí. Chị em mỗi người động viên một câu. Ráng lên. Không có gì phải buồn. Ai cũng dòm thấy đúng ra con Quyên phải mừng mới đúng chớ.
Nhưng mà nhân vật chính tôi muốn nói ở đây không phải là thằng Hải, con Quyên hay con Linh, mà là thằng Quyền bạn tôi đây. Quầy bar quầy cash cách nhau có một cái cái bình rươụ vang bằng gỗ nên hai chị em tôi thân nhau lắm. Hồi đó, ở chỗ tôi làm có rất nhiều em vừa đi học vừa đi làm, thằng Quyền cũng vậy, buổi tối làm bartender, ban ngày đi học bên xây dựng. Thằng Quyền cũng quê ở Bình Thuận, không hề đẹp trai nhưng tánh tình cương trực và tràn trề nam tính. Xuất thân là bộ đội xuất ngũ, tướng thằng Quyền rất cao lớn và giỏi võ. Phải nói là nó mê võ. Hễ ít khách rảnh rỗi nó đứng múa máy chân tay hoài. Lúc cao hứng nó còn biễu diễn vài đường võ cho tôi coi, còn thuyết minh là võ gì thế gì nữa.
Thằng Quyên vô làm một thời gian, chắc là có nghe loáng thoáng chuyện con Quyên. Những lúc con Quyên ra quầy order nước hoặc tính tiền, thằng Quyền hay lân la quan tâm con Quyên. Một ngày nọ, thằng Quyền ấp úng hỏi tôi rằng nếu em tiến tới với em Quyên thì chị thấy có được không chị? Tôi nhớ lúc đó tôi chỉ nói có hai câu. Đại khái là: "bệnh gì mà cữ hả em!?" và "tin chị đi, con Quyên nhất định sẽ là một người vợ tốt đó Quyền!". Con Quyên có hơi chút e thẹn ngại ngùng. Không dưới ba lần, tôi cười nheo mắt nói với nó rằng: "em phải cho em một cơ hội chứ", và "chị biết thằng Quyền sau này sẽ là một người chồng tốt đó cưng!"
Thằng Quyền học xong, ra trường, đi làm, con Quyên vẫn làm tổ trưởng phục vụ. Đám cưới hai đứa được đãi thiệt tưng bừng ở một khách sạn lớn đối diện bãi biển Đồi Dương, Phan Thiết. Giao thừa năm nào, thằng Quyền cũng gọi điện cho tôi. Trước là chúc tết, sau là khoe khoang thành tích để tôi biết nó đang sinh sống ở đâu, làm gì, vợ khỏe, con ngoan ra làm sao. Một ngày nào đó, tôi sẽ đến Phan Rí thăm hai đứa nó.
Dĩ nhiên là thằng Quyền chẳng bao giờ quên cái công nói khích của tôi. Dĩ nhiên là tôi thường thấy nhẹ nhõm mỗi khi nói chuyện với thằng Quyền. Còn thiệt là lâu nữa mới biết chắc chắn rằng tụi nó có ăn đời ở kiếp với nhau hay không. Nhưng ít ra, cho tới bây giờ, tôi biết mình nhìn người hổng có sai. Ít ra, thì cũng mừng cho hai đứa nó, một đứa đã có một người vợ hiền và một đứa đã có một người chồng tốt.
*tên nhân vật đã được thay đổi :)
:))) đọc mà cười cái chỗ "bịnh gì mà cử".
Trả lờiXóaChuyện có hậu ghê. Nhưng mất bao lâu để trả lời 2 người có ăn đời ở kiếp với nhau không hả Xuân?????:))))) chuyện ngang đó là hay lắm rồi.
Đúng là 1 kết thúc hay. Thích.
Trả lờiXóaending happy ! cách kể chuyện của chị Xuân kéo người ta phải đọc tới khúc cuối lun. Vote: 4,5 stars
Trả lờiXóađọc mà thấy buồn cho mình quá.mới chia tay xong
Trả lờiXóa@chị Dots, chị Kiến, Elvis: có thiệt trăm phần trăm luôn,từ rày sắp lên, X chỉ kể lại toàn chuyện có hậu kg thôi... dzậy cho thấy đời nó màu hồng, kg thôi nó đen thui, thấy ghê wá :))
Trả lờiXóa@Dũng: có gì mà buồn cho mình chứ bạn?? chuyện rõ ràng có hậu mờ, biết đâu sau này bạn gặp được người hợp với mình hơn!?
... đúng hông mấy bạn, bệnh gì mà cữ chớ??? :))
Chuyện kết thúc có hậu quá.
Trả lờiXóaĐúng là trong cái xui thì có cái hên ha.
Chưa chắc gì em Quyên lấy anh Hải mà hạnh phúc với cái tính mê gái đó.
ui, đang alone mà đọc xong bài này...
Trả lờiXóaước gì mình gặp được bà mai mát tay như X nhỉ :).
@chị Hằng: chị nói đúng lắm :))
Trả lờiXóa@bạn Định: cứ ước đi bạn :))