Nhìn cái ảnh này, tôi nhớ ông ngoại.
Nhớ cả thói quen ông ngoại tôi vẫn làm mỗi sáng mùng một tết. Trời còn sớm bửng, ông ngoại mặc cái áo thun mông-tơ-ghi dài tay màu xanh lợt đi chùa đầu năm ở Tao Đàn, rồi trở về nhà xông đất với cái bong bóng màu đỏ loại lớn. Mùng một tết năm nào, ông ngoại cũng mặc cái áo thun dài tay này. Mùng một tết năm nào, ông ngoại cũng đi chùa một mình ở Tao Đàn, một năm một lần duy nhất. Mùng một tết năm nào, ông ngoại cũng tự xông đất với cái bong bóng đỏ cực lớn trên tay. Ông ngoại tôi chưa bao giờ giải thích vì sao nhưng nhìn vẻ mặt hân hoan rạng ngời của ông ngoại, tôi biết nó mang lại cho ông ngoại tôi lòng tin đủ để ông ngoại nỗ lực vượt qua khó khăn của những năm đó, màu đỏ thường mang lại may mắn, và không khí căng tràn trong cái bong bóng đỏ kia cũng mang tới cho gia đình tôi nguồn năng lượng căng tràn cho một năm mới.
Cái bong bóng đỏ này được cắm ở góc nhà cho đến hết tết, tự xì hơi còn nhỏ xíu trong lòng bàn tay, ông ngoại tôi mới đem bỏ.
Năm nào cũng như năm nấy.
Miết rồi, dì cháu anh em tôi hễ thấy cái bong bóng đỏ big-size này là nhớ tới ông ngoại, dù là ngày tết hay là ngày thường. Sau này, có mấy cái tết không còn ông ngoại, tôi cũng ráng đi tìm mua một cái bong bóng đỏ, nhưng chẳng hiểu sao dù đi hai người, tụi tôi cũng không bao giờ mang được về đến nhà. Toàn bể giữa đường. Sau này, dường như tôi thấy ít ai bán, cũng chẳng mấy ai chưng bong bóng đỏ trong nhà.
Vậy mà, chẳng biết ông ngoại đã xoay sở cách nào để tự mình mang cái bong bóng đỏ về, cắm ở góc nhà, để sáng mùng một, thức dậy là tụi tôi đã thấy cái bong bóng đỏ đó nó mang không khí ngày tết tới nhà mình.
Có lẽ, tết sang năm, bằng mọi giá, tôi sẽ tìm cho mình một cái bong bóng đỏ.