Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

Vu vơ

Lâu lâu, tôi lặng người mỗi khi nhớ tới lời một người bạn trong lúc thất tình từng nói vu vơ: người ra đi đầu không ngoảnh lại, có ngoảnh lại cũng chỉ để coi mình đã đi được bao xa...
Tôi đã đi được bao xa?
Thi thoảng, tôi nhớ như điên như dại quãng đường mình đã đi qua và rất nhiều khi, dù cố hết sức tôi vẫn không tài nào biết được mình đã đi bao xa rồi.
Bây giờ là năm giờ sáng một ngày thứ sáu giữa tháng ba. Tôi mất ngủ. Cũng giống như việc tôi đã ra đi và giờ phải mất công sức tự hỏi mình đã đi được bao xa. Cả hai, ý tôi là chuyện mất ngủ và tự hỏi này, đều vô nghĩa lý quá chừng.
Thì thôi, X. ơi, đã nói với cưng biết bao lần, dòng đời đưa đẩy, tới đâu thì tới mà :).


5 nhận xét:

  1. Lỗi tại cuộc đời đấy thôi có phải tại mình đâu, nhỉ? :D

    Trả lờiXóa
  2. Cứ đi, đừng hỏi đã bao xa...So với không gian va thời gian vô tận, mình có là gì đâu X. Hãy sống cho những ngày tới...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. bạn em nói: chừng nào người ta ngoảnh lại mà môi mỉm cười, lòng nhẹ nhõm những gì đã qua chỉ đơn giản là kỉ niệm... thì họ đã đi đủ xa rồi...
      em nghe mà mừng... thấy mình chắc cũng đã đi đủ xa rồi :D

      Xóa
    2. Tốt nhất là đi tới, đừng ngoảnh lại...!

      Xóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...