Xưa thiệt là xưa, có một lần, bạn em chở em đi trên đường Nguyễn Văn Đậu vừa hẹp vừa đông. Gặp phải một đứa phóng nhanh vượt ẩu làm hai đứa em lạng choạng mém đo đường. Em là em giật mình bức xúc nổi nóng muốn nạt nó êh chạy kiểu gì dzậy mậy. Chưa kịp nạt, nó đã quay đầu lại trừng mắt, thì thấy, anh bạn em ảnh đưa nguyên bàn tay năm ngón lên. Dzậy là nó quay đầu lại đi tiếp. Em bực bội trách thằng khỉ đó nó chạy ẩu mém làm mình té sao anh phải xin lỗi nó. Ảnh cười hiền queo kệ nó đi, ngoài đường ngoài xá nhường nhịn chút có chết chóc gì đâu. Sau này, nghiệm lại, mới thấy phục ảnh. Vì lúc ảnh đưa bàn tay lên, lòng bàn tay ảnh hướng về phía nó, nửa giống như ra dấu xin lỗi, nửa giống như muốn nói anh ổn rồi hổng sao đâu đi tiếp đi cưng!!
Em là em đem lòng ngưỡng mộ cái cách cư xử khiêm nhu của ảnh từ dạo ấy. Nên ra đường, đi làm đi chơi em rất biết điều, ít khi nào chê trách chỉ trích người ta. Lỡ làm sai, phiền hà, đụng chạm ai em xin lỗi luôn miệng. Vô cái hẻm nhỏ người ta nhường đường, ra khỏi hẻm có người nhắc mở đèn, đi ăn đi uống ai mang gì tới cho em, ai làm giúp em chuyện lớn chuyện nhỏ gì em cũng luôn miệng cám ơn. Em hông ham sân si, cũng chẳng màng để ý đến những kẻ ưa sân si. Em có thể là một người dễ nổi nóng nhưng chưa bao giờ là một kẻ hồ đồ.
Nhưng thế gian này lại lắm kẻ hồ đồ, và dzô dziên thúi, kể nghe chơi rồi bỏ nha ;)
Cái con nhỏ cháu em khoái ăn dâu lắm, hai cô cháu ăn một lần cả ký. Em hay đặt dâu của bé Kim Tomato chất lượng tuyệt hảo giao tận nhà mà dạo này trái mùa hổng có dâu nên nó nhắc hoài. Sáng kia chở nó ra chợ ăn sáng sẵn tìm coi có dâu hôn. Chạy hết vòng ngoài hông thấy nên chạy luồn vô hẻm. Gặp dì kia có cả rổ dâu mừng quá tấp vô. Mèn ơi. Có chị kia đang ngồi lựa dâu đứng phắt dậy chửi xối xả. Dì bán dâu lên tiếng ủa chưa đụng em miếng nào mà. Chỉ xấn xổ la làng nó mà đụng là nãy giờ tui vả vô mặt nó rồi. Hehe, em mắc cười quá, gặp phải hồ đồ thứ thiệt rồi. May là em chưa đụng. Mà lỡ em có làm chỉ giật mình, chỉ chỉ cần dòm em chau mày thôi là em tự động lên tiếng xin lỗi rồi, cần chi manh động dzữ?? May là em đang chở đứa con nít ba tuổi trên xe nên hông có rảnh mà nổi khùng lên đôi co cãi vã thậm chí nhào vô quýnh lộn nắm đầu cào mặt với chỉ. Em dư sức. Nhưng, may quá, em thấy mắc cười nên chỉ cười, nên dì bán dâu ưu tiên lựa nhanh bán trước cho em đi.
Những ngày này, em tất bật túi bụi một cách kỳ lạ. Sáng sáng mở mắt ra là công chuyện
ngập mặt tới sáu bảy giờ tối. Uống nước nhiều hơn ăn cơm. Ở nhà nhiều
hơn đi bụi. Ít nhiều cũng bị xì-trét. Cho nên, bữa nọ, gặp anh kia gọi điện thoại đặt hàng. Ảnh xài số đẹp lắm kêu giao gấp một món đồ qua nhà ảnh. Ảnh nói chỗ tui gần chỗ chị lắm. Mà nào có gần. Nên em từ chối. Dzậy là ảnh dội bom em cả buổi chiều. Mà ngộ, em đang lu bu ngó thấy số đẹp nhắn lại là biết thế nào cũng bị chửi nên để đó, lát rảnh mới coi. Ảnh chửi thiệt. Chửi thậm tệ. Kêu em bằng con mắm không hà. Hehe, dzậy là biết mình gặp phải loại đàn ông gì rồi ha, đôi co chi mắc công, mà im im thì biết đâu xui xui gặp phải đứa nhỏ mọn nó lại úp bài nói xấu mình khắp bốn phương thiên hạ như hồi năm ngoái nữa. Nhưng quan trọng là, trình độ nhẫn nhục của em, có lẽ, đã vượt mức báo động đỏ rồi, nên em thủng thẳng nhắn lại "nếu những lời của tui nói làm anh hông dzui thì bây giờ anh chửi tui thậm tệ vầy coi như huề ha?". Ảnh im ru.
Đúng là ở ngoài đường thì có thiếu gì người muốn ăn thua đủ với mình, nhưng về nhà thì khác. Như bữa kia, em lại tiếp tục xớn xác dẫn xe sao mà để nguyên cái chống ngang quất dzô bàn chân sút miếng da rướm máu, chỉ kịp thả cái xe ở đó rồi ôm chân mếu máo. Nhỏ cháu cưng của em đứng đó thấy, nó sợ xanh mặt, lại đúng lúc nó mắc cầu nhờ cô ba cởi quần dùm. Trước khi quay đi, mặt mày còn nghiêm trọng dặn dò "cô ba ngồi yên ở đây, đợi con nha, con đi cầu xong con sẽ ra lo cho cô ba!!". Ta nói, lâu thiệt lâu rồi, mới có người kêu em ngồi yên, đợi đó, lo cho em. Nghe thương đứt ruột đứt gan.
Tháng bảy, ngày cứ trôi, và em cứ trôi :).