Mấy ngày đầu, sáng sáng chị ấy thong dong lội bộ qua nhà thờ Bãi Dâu hoặc đi leo núi Kitô Vua. Ở Bãi Dâu, bữa thì chị ấy đi thẳng lên đài Đức Mẹ ngồi tĩnh tâm ở đó, bữa đi đường vòng mới mở vừa đi vừa ngắm con đường đầy hoa cỏ có đặt tượng 20 mầu nhiệm Kinh Mân Côi rất sống động, bữa thì vô Nhà Chầu ngồi một góc dưới nền gạch gió mát rượi đọc kinh không biết chán. Xong xách xe chạy từ Bãi Dâu vòng qua Bãi Trước thả dốc xuống Bãi Sau hít gió biển đầy bụng ngắm cảnh biển đẹp ze kêu. Xong chị ấy tà tà chạy vô mấy con đường trong trung tâm. Chị ấy hồ hởi quan sát phố phường ngắm nhìn thiên hạ. Trên đường về, thể nào chị ấy cũng ghé quán cafe Relax đối diện Cáp Treo vắng như chùa bà đanh mà có wifi nhanh hơn điện. Chị ấy ngồi đó hết tra Vietbando rồi khám phá Foody dò đường đi nước bước. Chị ấy lần lượt thưởng thức bánh khọt Nguyễn Trường Tộ. Ngồi quán cô Nên nhâm nhi bạch tuộc nướng. Chịu khó húp tới giọt nước lèo cuối cùng của tô mì sườn Nghiệp Ký danh bất hư truyền. Ngồi quán Alibaba ăn có ly kem trà xanh mà uống tới bốn ly nước lọc. Đi tìm cho bằng được bánh bông lan trứng muối chà bông ở Đồ Chiểu rồi trưa nắng nhà nghỉ cúp điện, chị ấy đem ra biển ngồi ghế bố hóng gió nhâm nhi nửa tiếng hết luôn một hộp. Và vô số những quán lề đường ăn vặt chè kem hễ thấy đông đông là chị ấy hông ngần ngại tấp vô ;))
Đi đâu một mình, lợi thế lớn nhất là bạn có thể sẽ nhớ rất rõ con đường mà bạn đi qua. Chị ấy cũng dzậy. Chị ấy nhớ tất cả những con đường nhỏ nhỏ rợp bóng mát, những con đường lớn lớn đầy cửa hiệu, những ngõ tắt, những hàng quán, những người xa lạ tốt bụng mà chị ấy đã gặp.
... Chị ấy yêu cái thành phố nhỏ này, tự lâu lắm rồi.
Mấy ngày sau đó, chị ấy bắt đầu đi tìm nhà thuê. Chị ấy thật sự muốn ở lại nơi này lâu hơn. Chị ấy tự mình làm mọi chuyện từ lúc bắt đầu manh nha ý định: tìm thông tin, đọc những điều cần lưu ý, những chỉ dẫn, rồi liên lạc, kể cả chuyện làm tư tưởng cho những người thân tỏ ý lo lắng cho chị ấy thân gái dặm trường. Chị ấy bắt đầu rong ruổi, bất kể lúc nào có người gọi coi nhà là chị lao đi, mặc nắng nóng như điên, mồ hôi đổ đầm đìa, và tốn hông ít tiền bồi dưỡng cho mấy người dẫn chị ấy đi đây đi đó khắp cái thành phố nhỏ này. Rồi chị ấy bị vỡ mộng ;)). Dù dzậy, chị ấy vẫn thấy dzui và rút ra bài học: đừng tin những gì quảng cái nói, nhất là mấy cái quảng cáo bất động sản ;)). Họ cũng thừa nhận đăng là đăng dzậy thôi, tuỳ coi mình có duyên gặp nhà nào ở mới được àh.
Buổi chiều chạng vạng hôm đó, lúc coi thêm một căn cuối ở gần vòng xoay Lê Hồng Phong, bỗng dưng chị ấy thấy oải ;)). Vì đứng trước căn nhà trống trơn trống trải, chị ấy nhớ tới mấy căn nhà có nguyên dàn tủ kệ máy móc nệm êm chăn ấm thêm dàn bếp đầy đủ dụng cụ nhất nước VN của chị ấy hồi xưa. Nhớ rùng mình luôn. Ra khỏi đó là nước mắt chị ấy cứ thế rớt lộp độp.
Tự dưng chị ấy nhớ lại lời một người bạn nói cách đó mấy bữa, thấy ảnh nói cũng chí lý. Ở đời này hông ai làm cái gì một mình được. Làm cái gì cũng phải có quan hệ, phải liên kết cộng đồng, phải nhờ người này người kia, hoặc ít nhất phải có đôi có cặp há. Chị ấy đâu phải siêu nhân, cũng đâu có tài giỏi gì, gồng lên làm một mình hoài sao được, có mà die-soon ;)).
Tự dưng, chị ấy nhận ra ở đây coi dzậy mà ngày dài dễ sợ. Cái thành phố gì mà cũng nhỏ xíu xiu, tới ở chừng tuần lễ đã đi hết chỗ hoặc hết chỗ để đi rồi. Chưa nói là cái xứ biển gì mà ban ngày nắng chang chang, tối tới gió lạnh lẽo thấy ghê ;))
Thì thôi, chị ấy sẽ tạm để mơ ước của mình ở lại nơi này.
Sáng sớm, chị ấy thong dong đi thêm một vòng thành phố y bon như mấy ngày đầu chị ấy tới đây. Rồi chị ấy xếp đồ đạc chất lên xe chạy một trăm hai chục cây số đi dzìa. Vừa đi vừa khóc :)).
Bãi Dâu, 28.10.2014 |