Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

Vừa đi vừa khóc

Chị ấy đã có một công việc mà chị ấy ưa thích, đúng sở trường, tha hồ sáng tạo bay bổng. Bạn bè chị ấy đều được truyền cảm hứng mỗi khi nghe chị ấy nói về công việc. Rồi một buổi sáng thức dậy, mọi cảm hứng tan biến, chị ấy không nhấc nổi tay chân, không còn chút hứng thú. Chị ấy âm thầm gói ghém đồ đạc chất lên xe chạy một trăm hai chục cây số tới một thành phố biển vừa nhỏ vừa xinh vừa lạ vừa quen ;)).

Mấy ngày đầu, sáng sáng chị ấy thong dong lội bộ qua nhà thờ Bãi Dâu hoặc đi leo núi Kitô Vua. Ở Bãi Dâu, bữa thì chị ấy đi thẳng lên đài Đức Mẹ ngồi tĩnh tâm ở đó, bữa đi đường vòng mới mở vừa đi vừa ngắm con đường đầy hoa cỏ có đặt tượng 20 mầu nhiệm Kinh Mân Côi rất sống động, bữa thì vô Nhà Chầu ngồi một góc dưới nền gạch gió mát rượi đọc kinh không biết chán. Xong xách xe chạy từ Bãi Dâu vòng qua Bãi Trước thả dốc xuống Bãi Sau hít gió biển đầy bụng ngắm cảnh biển đẹp ze kêu. Xong chị ấy tà tà chạy vô mấy con đường trong trung tâm. Chị ấy hồ hởi quan sát phố phường ngắm nhìn thiên hạ. Trên đường về, thể nào chị ấy cũng ghé quán cafe Relax đối diện Cáp Treo vắng như chùa bà đanh mà có wifi nhanh hơn điện. Chị ấy ngồi đó hết tra Vietbando rồi khám phá Foody dò đường đi nước bước. Chị ấy lần lượt thưởng thức bánh khọt Nguyễn Trường Tộ. Ngồi quán cô Nên nhâm nhi bạch tuộc nướng. Chịu khó húp tới giọt nước lèo cuối cùng của tô mì sườn Nghiệp Ký danh bất hư truyền. Ngồi quán Alibaba ăn có ly kem trà xanh mà uống tới bốn ly nước lọc. Đi tìm cho bằng được bánh bông lan trứng muối chà bông ở Đồ Chiểu rồi trưa nắng nhà nghỉ cúp điện, chị ấy đem ra biển ngồi ghế bố hóng gió nhâm nhi nửa tiếng hết luôn một hộp. Và vô số những quán lề đường ăn vặt chè kem hễ thấy đông đông là chị ấy hông ngần ngại tấp vô ;))

Đi đâu một mình, lợi thế lớn nhất là bạn có thể sẽ nhớ rất rõ con đường mà bạn đi qua. Chị ấy cũng dzậy. Chị ấy nhớ tất cả những con đường nhỏ nhỏ rợp bóng mát, những con đường lớn lớn đầy cửa hiệu, những ngõ tắt, những hàng quán, những người xa lạ tốt bụng mà chị ấy đã gặp.

... Chị ấy yêu cái thành phố nhỏ này, tự lâu lắm rồi.

Mấy ngày sau đó, chị ấy bắt đầu đi tìm nhà thuê. Chị ấy thật sự muốn ở lại nơi này lâu hơn. Chị ấy tự mình làm mọi chuyện từ lúc bắt đầu manh nha ý định: tìm thông tin, đọc những điều cần lưu ý, những chỉ dẫn, rồi liên lạc, kể cả chuyện làm tư tưởng cho những người thân tỏ ý lo lắng cho chị ấy thân gái dặm trường. Chị ấy bắt đầu rong ruổi, bất kể lúc nào có người gọi coi nhà là chị lao đi, mặc nắng nóng như điên, mồ hôi đổ đầm đìa, và tốn hông ít tiền bồi dưỡng cho mấy người dẫn chị ấy đi đây đi đó khắp cái thành phố nhỏ này. Rồi chị ấy bị vỡ mộng ;)). Dù dzậy, chị ấy vẫn thấy dzui và rút ra bài học: đừng tin những gì quảng cái nói, nhất là mấy cái quảng cáo bất động sản ;)). Họ cũng thừa nhận đăng là đăng dzậy thôi, tuỳ coi mình có duyên gặp nhà nào ở mới được àh.

Buổi chiều chạng vạng hôm đó, lúc coi thêm một căn cuối ở gần vòng xoay Lê Hồng Phong, bỗng dưng chị ấy thấy oải ;)). Vì đứng trước căn nhà trống trơn trống trải, chị ấy nhớ tới mấy căn nhà có nguyên dàn tủ kệ máy móc nệm êm chăn ấm thêm dàn bếp đầy đủ dụng cụ nhất nước VN của chị ấy hồi xưa. Nhớ rùng mình luôn. Ra khỏi đó là nước mắt chị ấy cứ thế rớt lộp độp.

Tự dưng chị ấy nhớ lại lời một người bạn nói cách đó mấy bữa, thấy ảnh nói cũng chí lý. Ở đời này hông ai làm cái gì một mình được. Làm cái gì cũng phải có quan hệ, phải liên kết cộng đồng, phải nhờ người này người kia, hoặc ít nhất phải có đôi có cặp há. Chị ấy đâu phải siêu nhân, cũng đâu có tài giỏi gì, gồng lên làm một mình hoài sao được, có mà die-soon ;)).

Tự dưng, chị ấy nhận ra ở đây coi dzậy mà ngày dài dễ sợ. Cái thành phố gì mà cũng nhỏ xíu xiu, tới ở chừng tuần lễ đã đi hết chỗ hoặc hết chỗ để đi rồi. Chưa nói là cái xứ biển gì mà ban ngày nắng chang chang, tối tới gió lạnh lẽo thấy ghê ;))

Thì thôi, chị ấy sẽ tạm để mơ ước của mình ở lại nơi này.

Sáng sớm, chị ấy thong dong đi thêm một vòng thành phố y bon như mấy ngày đầu chị ấy tới đây. Rồi chị ấy xếp đồ đạc chất lên xe chạy một trăm hai chục cây số đi dzìa. Vừa đi vừa khóc :)).

Bãi Dâu, 28.10.2014

Ngắn thôi (31)

"Em sợ mỗi sáng mai thức dậy không được nhìn thấy khuôn mặt anh say ngủ. Em sợ không được chạm vào anh. Em sợ không nghe thấy hơi thở của anh nữa. Em sợ không được nghe giọng anh nói. Em sợ không được nằm cạnh anh. Em sợ em khi ở một mình. Em sợ nỗi nhớ. Em sợ những kỷ niệm xưa cứ ồ ạt đổ về em. Em sợ những khi chạy xe trên đường mà nước mắt cứ chảy dài. Em sợ mỗi đêm trằn trọc. Em sợ ánh mắt người khác nhìn mình thương hại. Em sợ ngắm khuôn mặt của em trong gương. Em thật sự rất sợ khi nghĩ đến mai đây em chỉ còn có một mình. Một mình chơi vơi giữa cuộc đời rộng lớn này. Không còn ai nắm tay em nữa... " (30.6.2010)

Nửa đêm hông ngủ em đi lục lạo đồ cũ đọc xong cười rũ tự nhủ những ngày mưa gió vần vũ mất ngủ đã quá cũ... mà sao trong bụng cứ cất giữ kỷ niệm lủ khủ chi cho trái tim mưng mủ hoài ;)

À, về cơ bản, em bớt sợ chín chục phần trăm rồi, nhưng mà cảm giác chơi vơi vẫn còn nguyên tới chín chục phần trăm. Thôi kệ!

Ngủ đi, X. em ;).



Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

Bơi qua một dòng sông


...sống hàm ơn sông chảy có mang nguồn

Tôi hỏi khí không phải: có ai đã từng bơi ngang qua một dòng sông chưa? Nếu có thì bạn thấy gì, nghĩ gì khi đến bờ bên kia?

Tôi bơi rồi, một dòng sông không lớn lắm. Nhưng cái cảm giác thì tôi nhớ mãi. Rợn người. Tôi nhớ cái nỗ lực tuyệt vọng để di chuyển khi dòng chảy cứ cuốn mình theo ý của nó, và cuối cùng, trong một phát kiến tuyệt vọng để mưu cầu sống sót, tôi đã buông tay theo nó, nương mình theo nó.

Nước ở bờ sông bao giờ cùng hiền hòa, hấp dẫn một cách lạ lùng. Những phủ dụ êm đềm dấu trong lòng một cuộn chảy mãnh liệt, mãnh liệt đến mức đã có lúc những kháng cự vô tình trở nên tai hại, phản lực vô hiệu. Nếu bạn nghĩ rằng bơi là một chuỗi hoạt động chủ động của cơ thể nhằm di chuyển trong và trên nước, thì bơi qua dòng sông không hề có nghĩa đó. Không hề.

Tôi bị cuốn đi. Cuốn đi xa đến mức để quay về điểm đối diện bờ sông mà tôi xuất phát, tôi đã đi bộ đến hơn nửa giờ. Mục tiêu là cái cây bên kia bờ, vậy mà tôi lên bờ ở một cái cây khác, cuối dòng. Dầu sao cũng thật may mắn vì đã lên được bờ.

Bơi ngang qua dòng sông. Nước cuộn dưới, sóng cuộn trên, dòng trôi xiết chặt tay chân, nước ép vào trong ngực...tôi trôi đi, tôi chấp nhận bị trôi đi. Tôi đến bờ và sống sót nhờ vào sự chấp nhận đó, có thể không dũng mãnh, có thể không đáng tự hào nhưng nó, chính sự chấp nhận bị cuốn đi đã giúp tôi qua bên kia bờ và sống sót, bình thường như bao người khác, trong một qui luật tự nhiên đến nghiệt ngã.

Một buổi sáng tôi thức dậy ở tuổi ba mươi bảy và tự hỏi: mình đã bị trôi bao lâu kể từ khi buông tay...

Có thể là mười, mười lăm năm rồi mình đã buông tay. Cái cây bên kia bờ ban đầu của mình bây giờ có lẽ ở xa lắm, mờ mịt lắm phía thượng nguồn...

Bạn thì sao?

(Đàm Hà Phú)

Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

Đời đá vàng


Em của nhỏ bạn em tự tử. Đứa em trai út được cả nhà thương yêu, mới hai mươi bốn tuổi đầu, mặt mày sáng sủa, tánh tình dễ thương, tương lai rạng rỡ. Tám giờ tối, chị nó cuống cuồng gọi hỏi em biết cách nào định vị nó đang ở đâu. Rồi đêm đó, may mắn có người nhìn thấy nó gục bên đường, đưa đi cấp cứu kịp thời. Người ta lục điện thoại rồi gọi cho chị nó hay. Hỏi nguyên nhân. Chị nó nói nhiều chuyện rối rắm phức tạp lắm, đợi nó yên ổn rồi sẽ kể em nghe. Em thấy thương nhỏ bạn em vô cùng. Vì em mà con chị, còn hơn một tháng nữa lên xe bông dzìa nhà chồng, chạy xất bất xang bang hoang mang lo lắng mất ngủ quên ăn ốm nhom ốm nhách. Rồi em nghĩ, thế gian này, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy thứ khiến người ta tuyệt vọng tới mức muốn từ bỏ mạng sống mình. Và thứ duy nhất người tuyệt vọng tới mức muốn từ bỏ mạng sống mình chùng tay không dám làm chuyện dại dột, chính là, còn nghĩ tới gia đình cha mẹ anh chị em những người yêu thương mình. Họ sẽ đau buồn biết chừng nào... Ơn Chúa, em là một kẻ coi dzậy mà chết nhát, ưa sợ hay lo nên chẳng bao giờ có ý định làm chuyện dại dột kia. Được cái, em lì, nên em đã mấy lần (từng) để mình đi tới tận cùng của nỗi tuyệt vọng, rồi (từng) công nhận sự tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Ai hông tin, cứ thử, sẽ thấy! ;)

Bữa tối, bạn Q. gọi, nói lâu quá chị em mình hổng gặp, em đang ở quán cafe gần nhà chị, ra đây nha. Dzậy là em đâu có từ chối được, thay đồ, đội mưa mà đi. Tới nơi, chưng hửng, ngoài bạn Q. còn có thêm ba bốn người bạn nữa. Mất một hồi, em mới hoà nhập được, cũng nói chuyện trên trời dưới đất thì vợ bạn Q. xuất hiện. Em chưng hửng tập hai. Hổng thể tin vào mắt mình vì em ấy đã lột xác hoàn toàn, là một phụ nữ năng động tự tin, khác xa hình ảnh một con vợ đầu bù tóc rối, một nách hai con nhỏ, một nách là cửa hàng mẹ và bé sầm uất ở trung tâm quận ba, mặt mày lúc nào cũng chù ụ khó chịu mà em đã gặp cách đây gần hai năm. Em ngồi tròn mắt nghe kể quá trình lột xác của em nó mà xuýt xoa thán phục. Những bất đồng khó khăn thường đưa người ta đến sự thay đổi nhận thức. Nhận thức sâu sắc đâu là cùng đích cuộc đời là một động lực khiến người ta cố gắng không biết mệt mỏi. Thêm lòng tin vào tương lai, người ta có thể làm bất cứ điều gì... Đó không phải là những gì vợ bạn Q. nói với em. Em chỉ nghe em nó kể chuyện đời rồi em tự suy ra. Tóm gọn một câu: đời thay đổi khi chúng ta thay đổi. Em tin. Ai hông tin, cứ thử, sẽ thấy! ;)

Nhỏ N. đồng nghiệp ở công ty cũ có chuyện cần nhờ em tư vấn. Lần đầu tiên khởi nghiệp làm ăn sau mấy năm trời ở không nuôi con nhỏ, nó lo lắng thắc mắc tra hỏi đủ thứ chuyện lớn chuyện nhỏ. Mà nó nói cái khúc mắc nào ra em cũng giải tỏa sạch nhách. Gặp lúc em có hứng, em toàn dùng điệu bộ diễn tả và quá chời từ ngữ tượng thanh tượng hình. Ta nói, nó khoái chí, nó cười ha hả từ đầu chí cuối, rồi nó công nhận nó tìm em là đúng thầy rồi, mất ăn mất ngủ hổm rày, bữa nay nhờ em nói mấy câu khích lệ mới có thể ăn ngon ngủ yên. Em cũng khoái chí, được dịp nổ banh nhà lồng chợ, nói, sau này có gì thắc mắc cứ tới gặp bác sĩ X. này, giải quyết tất cả những ca khó. Cái này tuỳ duyên mới thấy. Ai tin cũng được, hông tin cũng được ;)

Ba cái chuyện em kể trên đây hổng có liên quan gì với nhau, cũng chẳng có ăn nhập gì tới tựa đề của entry này. Tại bữa kia em tình cờ nghe bạn PĐT hát "Đời đá vàng" trực tiếp trên tv. Dù rất là ngưỡng mộ bạn ấy từ cách sống, tình yêu Chúa và cả giọng hát của bạn ấy, nhưng vừa nghe xong bạn hát bài này, em lật đật với tay lấy cái phone, mở wifi, gắn earphone, vô Zing Mp3 tìm bài anh Tuấn Ngọc ảnh hát liền. Có cảm giác liền. Ta lần mò leo mãi, không qua được vách sầu...

Em, thiệt là mâu thuẫn ;)


Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...