Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

Ngắn thôi (31)

"Em sợ mỗi sáng mai thức dậy không được nhìn thấy khuôn mặt anh say ngủ. Em sợ không được chạm vào anh. Em sợ không nghe thấy hơi thở của anh nữa. Em sợ không được nghe giọng anh nói. Em sợ không được nằm cạnh anh. Em sợ em khi ở một mình. Em sợ nỗi nhớ. Em sợ những kỷ niệm xưa cứ ồ ạt đổ về em. Em sợ những khi chạy xe trên đường mà nước mắt cứ chảy dài. Em sợ mỗi đêm trằn trọc. Em sợ ánh mắt người khác nhìn mình thương hại. Em sợ ngắm khuôn mặt của em trong gương. Em thật sự rất sợ khi nghĩ đến mai đây em chỉ còn có một mình. Một mình chơi vơi giữa cuộc đời rộng lớn này. Không còn ai nắm tay em nữa... " (30.6.2010)

Nửa đêm hông ngủ em đi lục lạo đồ cũ đọc xong cười rũ tự nhủ những ngày mưa gió vần vũ mất ngủ đã quá cũ... mà sao trong bụng cứ cất giữ kỷ niệm lủ khủ chi cho trái tim mưng mủ hoài ;)

À, về cơ bản, em bớt sợ chín chục phần trăm rồi, nhưng mà cảm giác chơi vơi vẫn còn nguyên tới chín chục phần trăm. Thôi kệ!

Ngủ đi, X. em ;).



1 nhận xét:

  1. Vẫn cứ thích đọc bài của bạn. Vui có, buồn có, nhưng cơ bản là rất chân thật.

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...