"Em mệt quá... từ đầu tuần tới giờ đó chị... không hiểu sao nữa... sáng trưa chiều tối... lúc nào cũng có cái gì đó, giống như một tảng đá nặng, đang đè lên lồng ngực em..."
Em nói, giọng có vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt buồn hiu, như chút nặng nề kia vẫn còn sót lại. Chị ngồi đối diện, đẩy về phía em tách trà nóng vừa mới rót, mỉm cười nhẹ nhàng mặc mồ hôi chảy thành dòng trên gương mặt phúc hậu của chị, vì thật ra chị đang không khoẻ trong người.
"Lâu lâu chị cũng có cảm giác đó... mỗi khi chị thấy nhớ anh quá... mà lực bất tòng tâm...".
Em không nói gì thêm nữa vì sợ chạm vào nỗi nhớ người chồng quá cố đáng thương của chị. Chị cũng không đả động gì tới thứ đang đè nặng lồng ngực em. Chị thừa hiểu tảng đá đó là tảng đá nào. Chị sẽ không hỏi gì thêm cho tới khi em tự nói những gì em muốn thổ lộ. Chị sẽ nghe, sẽ cười sảng khoái, hoặc tự nhiên khóc cùng em. Sẽ cổ vũ, hoặc động viên em tới cùng. Như mọi lần. Như vạn lần khi hai chị em thấy mặt nhau ;). Em không nói thêm gì nữa, lần này. Em muốn giữ lại tảng đá kia, lần này nữa thôi. Em mỉm cười với ý nghĩ em không phải là kẻ ưa trút gánh nặng của mình lên vai người khác ;).
Con đường từ nhà chị về nhà em xa lắm. Thường, nếu đi trọn con đường đó, em luôn có đủ những cung bậc cảm xúc: nhớ, thương, ghét, giận. Thường, nếu muốn em có thể ghé vào bất cứ khúc nào, chợ quen, quán quen, tiệm uốn tóc quen, nhà quen, người quen. Thể nào cũng sẽ có người nhận ra em, hoặc em nhận ra họ. Em đã không ghé vào bất kỳ khúc nào nữa, lần này. Em muốn giữ cho tâm mình yên, lần này nữa thôi. Em mỉm cười với ý nghĩ em không phải là kẻ dễ dàng đón nhận gánh nặng từ vai người khác ;).
Em bước ra khỏi nhà thờ lúc trời bắt đầu lất phất mưa, có chút gió lành lạnh. Nhớ lan man hồi ngày này năm ngoái, cũng Chủ nhật thứ nhất mùa Vọng Giáng Sinh, em có một nỗi thất vọng bự chà bá ở trong lòng ;). Suốt mùa đó, em đã cầu mong có một người nào đó nói cho em nghe điều gì đó đã xảy ra. Em đã chờ hoài, chờ mãi, chờ mòn, chờ mỏi. Không có ai lẳng lặng tới ngồi bên cạnh em lúc em ngồi hàng giờ ở hang đá Đức Mẹ. Không có ai nhỏ nhẹ gọi cửa em lúc trời tối xuống. Không có một cú điện thoại nào cả ngày dài. Không có một nhịp rung báo tin nhắn nào lúc nửa đêm. Hộp mail trống lốc. Vạn sự im lìm. Ơn Chúa, rồi thì, em cũng thích nghi với tất cả những điều đó.
Mấy đứa em qua kiếm rủ đi ăn ốc. Thì đi. Mặc trời gió, mưa, lạnh. Ngồi giữa cái quán ốc đông nghẹt người ta, có đứa hỏi em về chuyến đi Sapa năm nào. Có đứa nói nếu năm nay Sapa có tuyết, bằng mọi giá tụi nó sẽ đi lên đó. Dĩ nhiên là em luôn nhiệt liệt ủng hộ tụi nó, như cái cách mà em vẫn ưa làm với nhiều người khác. Dòm tụi nhỏ, em nhớ quá đỗi một thời, khi mình ở tuổi hai mươi, như tụi nó bây giờ ;)
Nếu năm nay, vào đêm giáng sinh, Sapa có tuyết rơi, em sẽ làm gì, anh muốn biết không? :)
(Chủ nhật thứ nhất mùa Vọng Giáng Sinh)