Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

Tuyết có rơi đêm giáng sinh?


Người ta nói một trong những điều thần kỳ nhất của con người là có thể khoác lên mình vẻ bình yên đến mức kỳ lạ, dù cho bên trong, mọi thứ cứ như đang vỡ vụn ra...

"Em mệt quá... từ đầu tuần tới giờ đó chị... không hiểu sao nữa... sáng trưa chiều tối... lúc nào cũng có cái gì đó, giống như một tảng đá nặng, đang đè lên lồng ngực em..."

Em nói, giọng có vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt buồn hiu, như chút nặng nề kia vẫn còn sót lại. Chị ngồi đối diện, đẩy về phía em tách trà nóng vừa mới rót, mỉm cười nhẹ nhàng mặc mồ hôi chảy thành dòng trên gương mặt phúc hậu của chị, vì thật ra chị đang không khoẻ trong người.

"Lâu lâu chị cũng có cảm giác đó... mỗi khi chị thấy nhớ anh quá... mà lực bất tòng tâm...".

Em không nói gì thêm nữa vì sợ chạm vào nỗi nhớ người chồng quá cố đáng thương của chị. Chị cũng không đả động gì tới thứ đang đè nặng lồng ngực em. Chị thừa hiểu tảng đá đó là tảng đá nào. Chị sẽ không hỏi gì thêm cho tới khi em tự nói những gì em muốn thổ lộ. Chị sẽ nghe, sẽ cười sảng khoái, hoặc tự nhiên khóc cùng em. Sẽ cổ vũ, hoặc động viên em tới cùng. Như mọi lần. Như vạn lần khi hai chị em thấy mặt nhau ;). Em không nói thêm gì nữa, lần này. Em muốn giữ lại tảng đá kia, lần này nữa thôi. Em mỉm cười với ý nghĩ em không phải là kẻ ưa trút gánh nặng của mình lên vai người khác ;).

Con đường từ nhà chị về nhà em xa lắm. Thường, nếu đi trọn con đường đó, em luôn có đủ những cung bậc cảm xúc: nhớ, thương, ghét, giận. Thường, nếu muốn em có thể ghé vào bất cứ khúc nào, chợ quen, quán quen, tiệm uốn tóc quen, nhà quen, người quen. Thể nào cũng sẽ có người nhận ra em, hoặc em nhận ra họ. Em đã không ghé vào bất kỳ khúc nào nữa, lần này. Em muốn giữ cho tâm mình yên, lần này nữa thôi. Em mỉm cười với ý nghĩ em không phải là kẻ dễ dàng đón nhận gánh nặng từ vai người khác ;).

Em bước ra khỏi nhà thờ lúc trời bắt đầu lất phất mưa, có chút gió lành lạnh. Nhớ lan man hồi ngày này năm ngoái, cũng Chủ nhật thứ nhất mùa Vọng Giáng Sinh, em có một nỗi thất vọng bự chà bá ở trong lòng ;). Suốt mùa đó, em đã cầu mong có một người nào đó nói cho em nghe điều gì đó đã xảy ra. Em đã chờ hoài, chờ mãi, chờ mòn, chờ mỏi. Không có ai lẳng lặng tới ngồi bên cạnh em lúc em ngồi hàng giờ ở hang đá Đức Mẹ. Không có ai nhỏ nhẹ gọi cửa em lúc trời tối xuống. Không có một cú điện thoại nào cả ngày dài. Không có một nhịp rung báo tin nhắn nào lúc nửa đêm. Hộp mail trống lốc. Vạn sự im lìm. Ơn Chúa, rồi thì, em cũng thích nghi với tất cả những điều đó.

Mấy đứa em qua kiếm rủ đi ăn ốc. Thì đi. Mặc trời gió, mưa, lạnh. Ngồi giữa cái quán ốc đông nghẹt người ta, có đứa hỏi em về chuyến đi Sapa năm nào. Có đứa nói nếu năm nay Sapa có tuyết, bằng mọi giá tụi nó sẽ đi lên đó. Dĩ nhiên là em luôn nhiệt liệt ủng hộ tụi nó, như cái cách mà em vẫn ưa làm với nhiều người khác. Dòm tụi nhỏ, em nhớ quá đỗi một thời, khi mình ở tuổi hai mươi, như tụi nó bây giờ ;)

Nếu năm nay, vào đêm giáng sinh, Sapa có tuyết rơi, em sẽ làm gì, anh muốn biết không? :)

(Chủ nhật thứ nhất mùa Vọng Giáng Sinh)

Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014

Chuyện đi đường (6)

1.
Hôm bữa chạy xe ngoài đường, tới khúc cua Phạm Viết Chánh - Cống Quỳnh, em chứng kiến chú kia, xỉn xỉn rồi, đi xe đạp, tự dưng lạng quạng tay lái xong ép một góc bốn mươi lăm độ, ngã đè lên một anh đang đi xe máy. May là cái anh đi xe máy tay lái cứng nên ảnh quẹo nương theo chú đi xe đạp một góc bốn mươi lăm độ luôn, lủi vô lề mà vẫn chống chân đỡ được cho chú kia hông có đo đường. Thằng Hiển ngồi sau, nhỏ Kachi ngồi trước hai đứa mặt mày căng thẳng hỏi chú đó bị sao dzậy hoài. Em thì hơi bị hết hồn vì em đi ngay sau lưng hai người này, nếu em chạy nhanh hơn một nhịp, chú xe đạp kia đè trúng lên ba đứa em chắc chết. Mà nghĩ thấy ớn, ở cái xứ SG này tối tối có tới mấy trăm quán nhậu lúc nào cũng đông nghẹt người ta, xong có mấy ngàn ông xỉn xỉn vẫn leo lên xe chạy dzìa tới nhà...

2.
Hôm bữa đi Bãi Dâu, lúc gần tới Bà Rịa em mới dừng lại nghỉ chân. Muốn dừng, ngó thấy quá trời quán bên đường, mà chẳng hiểu sao em toàn chạy huốt, hông có dừng. Tới đúng một quán số 84 đường QL51 đối diện nhà thờ giáo xứ Kim Hải em mới dừng. Uống chai coca, nằm vòng đã đời, ra đề hoài xe hông nổ. Tim em đập bịch bịch. May thay, sát cái quán này là tiệm sửa xe. Anh này xăm mình tá lả nhưng nói chuyện hiền queo. Nhà ảnh cũng có đạo nữa. Em đứng sát bên coi ảnh test tới test lui đổ mồ hôi hột, sau cùng cũng tìm ra nguyên nhân là cháy IC. Dzậy là thay con IC Đài Loan hết 480k ;)). Dù dzậy em vẫn thấy mình may mắn được Chúa thương vô vàn. Vì nếu bạn Elizabeth của em chết máy giữa đường, hoặc em tấp vô đại cái quán nào khác dọc đường rồi hông tài nào nổ máy được nữa, chắc gì em được đi tới nơi về tới chốn bình an.

3.
Hôm bữa em đi bụi từ Huế ra Hà Nội bằng xe giường nằm Hưng Thành hiện đại có cả toilet trên xe. Xe chạy một mạch hơn mười tiếng xuyên đêm, chỉ dừng lại một trạm dừng chân duy nhất ở Quảng Bình đâu chín mười giờ tối. Em xuống xe kêu tô mì gói nấu thịt bò cho dễ ăn. Ăn xong lên xe đi tiếp một khúc thì tự dưng có cảm giác nửa người bên trái của em tê cứng hổng nhúc nhích cục cựa gì được. Nhớ tới nhỏ bạn làm nghề uốn tóc bằng tuổi em ngủ một đêm thức dậy bị liệt dây thần kinh số bảy, mắt không tự nhắm được phải đưa tay kéo mí mắt đóng lại, miệng giật méo một bên đồ ăn nước uống cứ dzậy đổ tràn ra khoé miệng phải tập vật lý trị liệu biết bao lâu mới hết. Em sợ teo tim. Cứ đưa tay phải qua bóp nắn cánh tay trái, rồi sờ nặn cái miệng mình hoài sợ nó méo một bên. Thân gái dặm trường, lỡ em có bề gì, nằm một chỗ ở đây, ai lo?? Dzậy là nước mắt của em được dịp tuôn ào ạt hông dứt. Em chỉ biết nhắm mắt đọc cả trăm Kinh Lạy Cha, chỉ duy nhất Kinh Lạy Cha, suốt đêm hôm đó, cho tới khi em ngủ thiếp đi tự lúc nào em cũng chẳng biết nữa. Chỉ biết khi xe dừng ở Hà Nội lúc sáu giờ sáng, em ngồi sau lưng chú xe ôm chở em ra Nhà Hát Lớn, gió lạnh thổi buốt mặt mà em thì tỉnh táo lạ thường ;))

4.
Hôm bữa đi Bangkok, khách sạn tụi em ở ngay khu ChinaTown. Dzậy là đêm đêm, tụi em lội bộ ra đó ăn uống đã đời. Tới nỗi bà dì em bả sợ mập nên bị ám ảnh hay sao mà mỗi lần em với bạn Thỏ to nhỏ chỉ trỏ món này món kia hấp dẫn quá là bả trố mắt "cái gì?? tụi bây ăn nữa hả??" hehe. Xong lội bộ qua chợ đêm Sampeng. Bữa đầu, sao thấy mười một giờ tối mới có lác đác vài quầy đang dọn hàng. Cả đám bắt chước người ta lót dép ngồi chờ. Tới mười hai giờ đêm vẫn thấy họ tà tà chở đồ tới thả xuống chất đống. Gần một giờ vẫn không thấy dấu hiệu gì phấn khởi bèn kéo nhau ra đầu đường hoắc tuktuk đi dzìa. Bữa sau, canh me đi tiếp, mười hai giờ rưỡi đêm xuống sảnh khách sạn nhờ kêu tuktuk đi. Ghé ChinaTown ăn tiếp mấy món câu giờ rồi mới lội bộ qua Sampeng. Lội vòng ngoài vòng trong càng vô sâu mấy cái hẻm hốc càng thấy họ bán quá trời là đồ từ nữ trang, cài kẹp, túi xách, bóp ví, đồ trang trí, đồ chơi, đồ gia dụng, văn phòng phẩm... giá bèo ơi là bèo. Hèn gì ở xóm em thôi cũng có bốn năm người ham đi Thái đánh hàng dzìa bán. Mà coi kỹ thì hầu như là đồ China nhiều hơn đồ Thái. Sau một hồi coi lướt lướt, coi cho biết với người ta, cuối cùng tụi em cũng hốt được mớ đồ đáng giá. Tới lúc quay ra đầu đường lớn cũng gần ba giờ sáng, mèn ơi, người ta ở đâu mà đổ xô tới đen nghẹt. Đông gấp mấy chục lần cái chợ đêm xứ mình. Không khí mua bán tấp nập chưa từng thấy. Sau này mới biết giờ cao điểm của cái chợ đó là từ năm tới bảy giờ sáng. Biết dzậy, ngủ một giấc sáng dậy sớm lội bộ qua, khỏi mất hai đêm dzật dzờ chờ đợi mỏi mòn ăn uống ngập mặt căng bụng mắc tè hông biết chỗ đi vì nửa đêm ngoài đường ngoài xá thấy ai cũng tất bật quá lại hông thèm nói tiếng Anh. Mà thôi kệ, coi như có thêm mấy trải nghiệm cũng dzui dzui ;))




Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014

Làm sao để ta quên đi một cơn bão lớn...

1.
Em đã đi tập bơi lại. Để giải phóng vô số năng lượng thừa thải tiêu cực đơn điệu buồn tẻ tích tụ đã quá lâu trong em ;). Chiều chiều, sau nhiều giờ làm việc miệt mài, em nôn nao vượt một quãng đường ngắn ngủn nhưng đầy nhóc xe cộ giờ tan tầm, nhích nhích từng xăng-ti-mét tốn nửa tiếng đồng hồ mới tới được cái hồ bơi nhỏ xinh nằm trên sân thượng của một tòa nhà ở trung tâm thành phố. Hồ bơi đông dzui toàn là mấy em nhỏ vừa đi học về và các bà mẹ vừa làm văn phòng ra. Mỗi lần xuống nước, em lại nhớ ông thầy dạy bơi đầu tiên của em, ổng hay nhắc tới nhắc lui kêu em bình tĩnh bình tĩnh, đừng có gồng, càng gồng người nó càng chìm, thả lỏng là tự nó nổi lên à!! Nhớ nhỏ bạn hiền, để góp phần xúi giục em học cho biết bơi với người ta, nó hay ca bài ca con cá rằng đi bơi tốt lắm, buồn buồn nhảy xuống hồ bơi là quên hết sự đời, chỉ tập trung tinh thần mà bơi thôi, hễ hông tập trung là uống nước thấy mụ nội luôn hêhê. Hai người đó nói đúng quá đúng nên em biết bơi rồi, em tin, em siêng, em ham chưa từng thấy. Con bé Bào Ngư nó hát bài này vừa sôi động vừa hay: muốn khỏe đẹp thì phải tập thể thao, ai muốn khỏe đẹp thì phải tập thể thao... ;))

2.
Em đã xoá gần hết mấy cái app trên điện thoại của em. Những cái app thông dụng em ưa xài tới độ cứ cách một hai tiếng đồng hồ lại dở điện thoại ra quẹt quẹt coi coi. Giờ, em ghét phải phụ thuộc vô cái gì, hay ai đó. Bởi đôi khi, em phải thừa nhận, có một vài việc hông đáng để em bận tâm nữa, và có một số người hông xứng để em buồn phiền nữa. Người ta đương kêu gọi quẳng phây-búc đi mà sống, còn em, chỉ muốn quẳng luôn cái sì-mác-phôn của mình mà sống. Giờ, mỗi khi ngứa ngáy muốn thò tay cầm nó lên, em ngay lập tức đi ra ngoài ngửa mặt lên hít thở khí trời. Rõ ràng, vừa tốt cho tim mạch, vừa tốt cho sức khoẻ ;).

3.
Em đã bỏ được cái phôn xuống, bèn diện đồ lên và đi gặp bạn xưa ;). Gặp những người thật và thấy những điều thiệt. Gặp, thấy, nghe, nói, cười, khóc, dzui, bực, khoái, nản, khen, chửi. Cho đã. Xong rồi xách đít về. Hông cần màu mè với nhau. Hơi sức đâu khách sáo với nhau. Miễn nịnh bợ với nhau. Ai cũng được là chính mình. Vừa sảng khoái, vừa thoải mái ;).

4.
Em đã nghe bài này một trăm lượt rồi ;)
Mùa đông trên thung lũng xa
như một tiếng kinh cầu
Làm sao để ta quên đi một cơn bão lớn
...


5.
Làm sao để em quên đi một cơn bão lớn?




Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

Giàu là có số

Nhỏ bạn em, bằng tuổi em, có một anh chồng hiền ba đứa con ngoan, đứa lớn nhất đang đi du học đứa nhỏ nhất học lớp ba, có hai căn nhà căn để ở căn cho thuê, hai vợ chồng làm ăn khá giả chi xài như cái cối. Hồi hôm, gặp em, nó than quá xá. Cả hai năm nay ban đêm nó hông ngủ được, trong người đầy bệnh, ốm o gầy mòn. Bác sĩ nói bệnh nào chữa cũng được hết trừ tâm bệnh của cô. Mà nó thì có gì mà lo nghĩ nữa. Vậy mà lo nghĩ đủ thứ. Mở mắt ra lo hổng biết bữa nay đi chợ cho ổng với mấy đứa nhỏ ăn món gì. Trưa ăn đúng một chén, lỡ ăn chén rưỡi là dằn vặt mình ham ăn hốt uống chi rồi sợ mập. Chiều sáu giờ đi tập thể dục, bốn giờ rưỡi lo ăn cơm sợ lát hồi đi bị tức bụng khó chịu. Bác sĩ dặn một ngày phải uống ba lít nước là tới tối nhẩm tới nhẩm lui coi tới giờ đó uống được nhiêu nước rồi, chưa đủ phải đi uống cho đủ nước mặc cho đêm tới đi tiểu tám bận. Hễ nằm lên giường là có tới một trăm điều lo nghĩ vớ vẩn ập vô muốn nổ banh cái đầu. Lo chồng lo con lo chị lo em lo ăn lo mặc lo nhà lo cửa lo đủ thứ lo. Mà nó nhận thức được hết, còn lấy giọng tiếu lâm tự trào ra kể cho em nghe. Nó cũng biết lo đâu có giải quyết được cái gì mà lo hoài. Nó còn biết đi khám bác sĩ cho toàn thuốc bổ chứ đâu phải thuốc ngủ mà hễ bữa nào quên uống y như rằng nguyên đêm bồn chồn bứt rứt hổng tài nào ngủ yên được.

Mèn ơi, nó dòm bề ngoài, nó tưởng em ngon, nó nói nó ước gì được như em, tự do tự tại, thích đi đâu đi thích làm gì làm, thích ăn thì ăn thích ngủ thì ngủ. Mèn ơi, em cũng dòm bề ngoài, em cũng tưởng nó ngon, em cũng nói em ước gì được như nó, nhà cửa yên ấm, con cái chăm ngoan. Mèn ơi, phụ nữ tụi em hay dòm bề ngoài. Cho nên em ưa mơ tưởng cuộc sống của nó. Còn nó thì hay dòm ngó cuộc sống của em hehe. Dù tận sâu trong lòng, hai đứa em đều thấu hiểu đạo lý ở đời có nhiều thứ thấy dzậy mà hông phải dzậy đâu hehehe.

Cho nên, kể lại chuyện này chủ yếu em nhắc nhở mình.

Nhớ đó, giàu là có số, còn khổ là do mình nha bạn Xuân!! :D

2 Má con đi chơi t10/2014 ;))

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

Kho quẹt

Tám tháng rồi em mới được vô bếp mà nhất thời hổng nghĩ ra mình thèm món gì nên làm món này. Cái món kho quẹt siêu đẳng này nè nhà em có ba người làm cực kỳ ngon nha: ông ngoại em nè, anh hai em nè, thằng út em nè. Chỉ có mấy miếng tóp mỡ cộng với mấy muỗng nước mắm ngoài Mũi Né gửi vô, vài muỗng đường, ít muỗng tiêu, ngắt thêm mấy trái ớt hiểm thảy vô rồi bắc trên cái lò để lửa riu riu cho nó sôi nhẹ nhẹ thôi mà có lối xóm đi ngang qua là dừng lại hỏi thơm zậy ta kho quẹt hả. Sau này có người chế, bỏ thêm mớ tôm khô, cũng là cho cái món dân dã này nó được lên đời thêm chút đỉnh. Luộc thêm đĩa rau củ thập cẩm tươi xanh. Bới chén cơm dẻo dẻo thơm thơm. Ta nói, bữa cơm đơn giản cũng làm đời con người ta thanh thản biết bi nhiu ;)).

Tiện thể khoe cái hình nguyên mâm này em mới làm sáng nay nhân dịp Má và nguyên gia đình thằng út dzìa quê. Mèn ơi, nó thơm thơm mặn mặn ngọt ngọt cay cay đậm đà vô cùng. Một lần nữa, vừa ăn, em lại vừa nhớ tới cái câu sì-lô-gan quảng cáo nước mắm này: Hông phải nước mắm nào cũng vượt qua được thử thách với cơm trắng! :))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...