Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014

Chuyện đi đường (6)

1.
Hôm bữa chạy xe ngoài đường, tới khúc cua Phạm Viết Chánh - Cống Quỳnh, em chứng kiến chú kia, xỉn xỉn rồi, đi xe đạp, tự dưng lạng quạng tay lái xong ép một góc bốn mươi lăm độ, ngã đè lên một anh đang đi xe máy. May là cái anh đi xe máy tay lái cứng nên ảnh quẹo nương theo chú đi xe đạp một góc bốn mươi lăm độ luôn, lủi vô lề mà vẫn chống chân đỡ được cho chú kia hông có đo đường. Thằng Hiển ngồi sau, nhỏ Kachi ngồi trước hai đứa mặt mày căng thẳng hỏi chú đó bị sao dzậy hoài. Em thì hơi bị hết hồn vì em đi ngay sau lưng hai người này, nếu em chạy nhanh hơn một nhịp, chú xe đạp kia đè trúng lên ba đứa em chắc chết. Mà nghĩ thấy ớn, ở cái xứ SG này tối tối có tới mấy trăm quán nhậu lúc nào cũng đông nghẹt người ta, xong có mấy ngàn ông xỉn xỉn vẫn leo lên xe chạy dzìa tới nhà...

2.
Hôm bữa đi Bãi Dâu, lúc gần tới Bà Rịa em mới dừng lại nghỉ chân. Muốn dừng, ngó thấy quá trời quán bên đường, mà chẳng hiểu sao em toàn chạy huốt, hông có dừng. Tới đúng một quán số 84 đường QL51 đối diện nhà thờ giáo xứ Kim Hải em mới dừng. Uống chai coca, nằm vòng đã đời, ra đề hoài xe hông nổ. Tim em đập bịch bịch. May thay, sát cái quán này là tiệm sửa xe. Anh này xăm mình tá lả nhưng nói chuyện hiền queo. Nhà ảnh cũng có đạo nữa. Em đứng sát bên coi ảnh test tới test lui đổ mồ hôi hột, sau cùng cũng tìm ra nguyên nhân là cháy IC. Dzậy là thay con IC Đài Loan hết 480k ;)). Dù dzậy em vẫn thấy mình may mắn được Chúa thương vô vàn. Vì nếu bạn Elizabeth của em chết máy giữa đường, hoặc em tấp vô đại cái quán nào khác dọc đường rồi hông tài nào nổ máy được nữa, chắc gì em được đi tới nơi về tới chốn bình an.

3.
Hôm bữa em đi bụi từ Huế ra Hà Nội bằng xe giường nằm Hưng Thành hiện đại có cả toilet trên xe. Xe chạy một mạch hơn mười tiếng xuyên đêm, chỉ dừng lại một trạm dừng chân duy nhất ở Quảng Bình đâu chín mười giờ tối. Em xuống xe kêu tô mì gói nấu thịt bò cho dễ ăn. Ăn xong lên xe đi tiếp một khúc thì tự dưng có cảm giác nửa người bên trái của em tê cứng hổng nhúc nhích cục cựa gì được. Nhớ tới nhỏ bạn làm nghề uốn tóc bằng tuổi em ngủ một đêm thức dậy bị liệt dây thần kinh số bảy, mắt không tự nhắm được phải đưa tay kéo mí mắt đóng lại, miệng giật méo một bên đồ ăn nước uống cứ dzậy đổ tràn ra khoé miệng phải tập vật lý trị liệu biết bao lâu mới hết. Em sợ teo tim. Cứ đưa tay phải qua bóp nắn cánh tay trái, rồi sờ nặn cái miệng mình hoài sợ nó méo một bên. Thân gái dặm trường, lỡ em có bề gì, nằm một chỗ ở đây, ai lo?? Dzậy là nước mắt của em được dịp tuôn ào ạt hông dứt. Em chỉ biết nhắm mắt đọc cả trăm Kinh Lạy Cha, chỉ duy nhất Kinh Lạy Cha, suốt đêm hôm đó, cho tới khi em ngủ thiếp đi tự lúc nào em cũng chẳng biết nữa. Chỉ biết khi xe dừng ở Hà Nội lúc sáu giờ sáng, em ngồi sau lưng chú xe ôm chở em ra Nhà Hát Lớn, gió lạnh thổi buốt mặt mà em thì tỉnh táo lạ thường ;))

4.
Hôm bữa đi Bangkok, khách sạn tụi em ở ngay khu ChinaTown. Dzậy là đêm đêm, tụi em lội bộ ra đó ăn uống đã đời. Tới nỗi bà dì em bả sợ mập nên bị ám ảnh hay sao mà mỗi lần em với bạn Thỏ to nhỏ chỉ trỏ món này món kia hấp dẫn quá là bả trố mắt "cái gì?? tụi bây ăn nữa hả??" hehe. Xong lội bộ qua chợ đêm Sampeng. Bữa đầu, sao thấy mười một giờ tối mới có lác đác vài quầy đang dọn hàng. Cả đám bắt chước người ta lót dép ngồi chờ. Tới mười hai giờ đêm vẫn thấy họ tà tà chở đồ tới thả xuống chất đống. Gần một giờ vẫn không thấy dấu hiệu gì phấn khởi bèn kéo nhau ra đầu đường hoắc tuktuk đi dzìa. Bữa sau, canh me đi tiếp, mười hai giờ rưỡi đêm xuống sảnh khách sạn nhờ kêu tuktuk đi. Ghé ChinaTown ăn tiếp mấy món câu giờ rồi mới lội bộ qua Sampeng. Lội vòng ngoài vòng trong càng vô sâu mấy cái hẻm hốc càng thấy họ bán quá trời là đồ từ nữ trang, cài kẹp, túi xách, bóp ví, đồ trang trí, đồ chơi, đồ gia dụng, văn phòng phẩm... giá bèo ơi là bèo. Hèn gì ở xóm em thôi cũng có bốn năm người ham đi Thái đánh hàng dzìa bán. Mà coi kỹ thì hầu như là đồ China nhiều hơn đồ Thái. Sau một hồi coi lướt lướt, coi cho biết với người ta, cuối cùng tụi em cũng hốt được mớ đồ đáng giá. Tới lúc quay ra đầu đường lớn cũng gần ba giờ sáng, mèn ơi, người ta ở đâu mà đổ xô tới đen nghẹt. Đông gấp mấy chục lần cái chợ đêm xứ mình. Không khí mua bán tấp nập chưa từng thấy. Sau này mới biết giờ cao điểm của cái chợ đó là từ năm tới bảy giờ sáng. Biết dzậy, ngủ một giấc sáng dậy sớm lội bộ qua, khỏi mất hai đêm dzật dzờ chờ đợi mỏi mòn ăn uống ngập mặt căng bụng mắc tè hông biết chỗ đi vì nửa đêm ngoài đường ngoài xá thấy ai cũng tất bật quá lại hông thèm nói tiếng Anh. Mà thôi kệ, coi như có thêm mấy trải nghiệm cũng dzui dzui ;))




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...