Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014
Còm-măng
Mấy bữa trước, có cái báo mạng tổng hợp 10 cái còm-măng (của độc giả) thu hút (độc giả) nhất năm 2014, chứng tỏ bây giờ còm-măng cũng có cái giá của còm-măng nha ;).
Em, rảnh rảnh cũng ưa đọc tin tức thời sự ở trên mạng. Đọc chơi chơi, đọc cho biết, đọc cho có chuyện bàn luận với mấy đứa em, đọc để thấy ở trên đời này chuyện quái quỷ gì cũng có thể xảy ra ;). Giờ, hầu như cái báo mạng nào cũng có thêm phần còm-măng bên dưới bài viết, dịch ra tiếng việt kêu là cái "ý kiến bạn đọc". Đọc phần tin xong em phải đọc thêm mấy cái còm-măng nữa mới đúng điệu. Còm-măng cũng có nhiều thể loại còm-măng. Không kể tới mấy cái ý kiến phân tích chuyên môn, tranh luận trái chiều, khen đẹp chê xấu, hoan hô cái hay chửi bới cái dở, em chỉ để ý tới mấy cái còm-măng tiếu lâm. Công nhận dân mình có người cũng vừa rảnh vừa tiếu lâm dzữ lắm nha ;)).
Như có cái chuyện cười toàn dấu nặng thì mấy cái còm-măng bên dưới cũng toàn dấu nặng rất tiếu lâm sáng tạo, kiểu như: bạn thật lợi hại, thuật lại mọi chuyện tựa chuyện thật, bội phục bội phục. Hay chuyện anh kia vô mục tâm sự kể lể chuyện nhiều lần bắt gặp vợ vô nhà nghỉ với tình nhân, ảnh rất đau khổ và bỏ qua hết lần này tới lần khác, nhưng lần này ảnh mong mọi người cho ảnh lời khuyên tốt nhất. Có nhiều người thắc mắc sao ảnh quá nhu nhược hèn nhát, có người móc méo tung hô ảnh là người đàn ông vĩ đại, xã hội nên tạc tượng ảnh, làm thơ sáng tác nhạc về ảnh như trường ca bất hủ về người đàn ông vĩ đại nhất quả đất này. Có cái còm-măng này hơi chính xác nhưng ít có ác lắm, nói ảnh có sừng rồi mà không thấy mọc chứng tỏ ảnh bị thiếu canxi trầm trọng, lời khuyên tốt nhất là nên ăn vôi cục hàng ngày thay cơm. Thiệt tình ;).
Lại nhớ cái hồi xảy ra vụ mặt đường Bình Lợi cứ ít phút thì phun trào lửa cao hơn một mét, dưới hố nước sôi sùng sục làm bà con xôn xao. Báo chí đua nhau làm phóng sự điều tra, các chuyên gia dự đoán nguyên nhân ì xèo. Nào là do hàm lượng khí mêtan cao bất thường, nào là do chất thải hữu cơ... Cuối cùng nguyên nhân được kết luận chính thức là do lớp cách điện của sợi cáp ngầm bị hở, dẫn tới chập điện, tóe lửa. Hehe, bà con vô còm-măng tấp nập. Có người trách móc mấy anh điện vừa chôn xong, anh nước lại đào lên rồi lấp, vài bữa lại thấy anh viễn thông xách cuốc ra đào lại rồi... hổng chập điện cũng uổng. Có người hoan hô các ban ngành có tinh thần trách nhiệm cao, điều tra nhanh kết luận đúng cho dân khỏi phập phồng.
Có anh nào đó ảnh nói ngay-từ-đầu-đọc-báo thấy hố phun lửa là ảnh đã nghĩ ngay tới cái vấn đề chập điện rồi... Và một cái còm-măng ngắn ngủn đáp trả ở ngay phía dưới cái còm-măng của anh này: chời ơi, sao hổng nói sớm?
Haha, tiếu lâm đúng kiểu Sài Gòn, em thích.
Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2014
Đừng đổ thừa
Sáng chợ đông. Quán bún bò ngoài chợ cũng đông. Có một chị lại phàn nàn với cô chủ quán sao bưng cho chỉ tô bún mà hổng có chén nước mắm chấm dzậy. Cô chủ quán nói có liền có liền, xong lấy chén ra rót miếng nước mắm, vắt miếng chanh, thêm muỗng ớt satế. Chị này đưa tay cầm chén nước chấm, quay lưng đi, xớn xác, đụng trúng chị kia, nước mắm văng tùm lum. Cô chủ quán có la lên "coi chừng" nhưng hông kịp nên nói thêm "thấy chưa!?". Rồi nhanh tay làm chén khác. Lần này, chị này vừa quay lưng đi chậm chậm vừa la bai bải, nói phong long dzậy đó "đi coi chừng đụng nè mấy má ơi". Có một dì lớn tuổi ngồi ngay đó thủng thẳng mà quyết liệt "hông, trước tiên em cầm đồ dễ đổ dễ bể trên tay, em đi đứng phải dòm trước ngó sau, chứ em nói người ta coi chừng em, sao được, chỗ chợ đông mà!?". Thấy dì can đảm nói ra điều ai cũng thấy phải mà hông dám (hoặc hông muốn) nói (hoặc lên tiếng), em note lại để nhớ (hoặc can đảm làm theo). Hết chuyện ;)
hình cũ chụp chân dung con nhỏ cực kỳ mê bún bò ngoài chợ, giống y có ba nó ;) |
Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014
Nhớ mùa Giáng sinh
Trước Noel mấy bữa trời lạnh teo, chiều tối em còn xách tụi nhỏ đi bơi. Nhỏ bạn em gọi điện thoại, nghe nói em đang đi bơi, nó la làng, trời lạnh dzậy đi ngâm nước hổng sợ bệnh hả. Em cười hehe, sợ gì mà sợ, nước hồ ấm vô cùng, chiều tối vắng hoe có mấy người bơi rất thoải mái, tụi nó còn khoái nữa. Mà em khoái, với mấy em nó khoái là được rồi ;)
Ngày Noel, em dậy rất sớm, làm việc miệt mài tới sáu giờ chiều mới ngưng, chuẩn bị cho mấy em nhỏ xúng xính, tối cả nhà cùng nhau đi Lễ. Tới nhà thờ trước một tiếng đồng hồ mà nhà em chỉ dành được một dãy ghế phía bên cánh gà. Dòng người đổ về càng lúc càng đông tấp nập. Chưa tới giờ Lễ, hai đứa nhỏ bắt đầu quấy khóc, cô ba liền ẵm một đứa ra cổng đứng. Tự dưng muốn nhắn cho bạn A. một câu hỏi thăm. Bạn ấy trả lời ngắn ngủn: anh đang nhậu, kèm cái mặt cười. Tự dưng rớt nước mắt. Định nhắn lại nói anh không biết Chúa thương anh đến dường nào sao, mà sợ, lúc đó, A. sẽ không nghe thấy tiếng em giữa satan thập diện mai phục. Định sau này mới kể A. nghe, đêm đó cha P. từng là người quen của gia đình anh, lần đầu tiên giảng Thánh lễ Giáng sinh ở đây, Cha đã có bài giảng ngắn gọn nhưng đầy đủ ý nghĩa. Định sau này sẽ kể A. nghe, em đây vẫn còn xúc động vô vàn mỗi khi nghe tiếng chuông ngân vang cùng lúc cả nhà thờ hát bài Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm... Hay, mỗi khi nghe bài hát kết lễ Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời...
Ngày Noel, em dậy rất sớm, làm việc miệt mài tới sáu giờ chiều mới ngưng, chuẩn bị cho mấy em nhỏ xúng xính, tối cả nhà cùng nhau đi Lễ. Tới nhà thờ trước một tiếng đồng hồ mà nhà em chỉ dành được một dãy ghế phía bên cánh gà. Dòng người đổ về càng lúc càng đông tấp nập. Chưa tới giờ Lễ, hai đứa nhỏ bắt đầu quấy khóc, cô ba liền ẵm một đứa ra cổng đứng. Tự dưng muốn nhắn cho bạn A. một câu hỏi thăm. Bạn ấy trả lời ngắn ngủn: anh đang nhậu, kèm cái mặt cười. Tự dưng rớt nước mắt. Định nhắn lại nói anh không biết Chúa thương anh đến dường nào sao, mà sợ, lúc đó, A. sẽ không nghe thấy tiếng em giữa satan thập diện mai phục. Định sau này mới kể A. nghe, đêm đó cha P. từng là người quen của gia đình anh, lần đầu tiên giảng Thánh lễ Giáng sinh ở đây, Cha đã có bài giảng ngắn gọn nhưng đầy đủ ý nghĩa. Định sau này sẽ kể A. nghe, em đây vẫn còn xúc động vô vàn mỗi khi nghe tiếng chuông ngân vang cùng lúc cả nhà thờ hát bài Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm... Hay, mỗi khi nghe bài hát kết lễ Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời...
Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014
Đức tin là một món quà (4)
Chiều nay, khi ra khỏi nhà thờ, em thấy có một cuộc gọi nhỡ. Gọi lại cho chị, em giải thích là vì đang đi Lễ nên không nghe được. Chị vừa nói vừa cười tưởng em phải bỏ nhà thờ luôn chớ?? dzậy mà vẫn còn tin hả?? Em có một chút bối rối. Chỉ một chút thôi. Rồi em vừa cười vừa trả lời chị biết em lâu rồi mà sao còn hỏi câu đó dzạ, em chị rất ít tin ai hay tin vào cái gì, nhưng hễ đã tin thì ít khi thay đổi lắm, nhờ tin mà em của chị mới còn sống tới hôm nay...
Em với chị làm bạn đã rất nhiều năm, em biết, có lẽ chị chỉ nói đùa. Hoặc chị đã thay đổi không còn muốn nhớ chuyện cũ nữa. Bởi mới cách đây gần hai năm, khi hôn nhân của chị gặp sóng gió, chị cũng đau đớn vật vã có khác gì em. Nhưng chị may mắn hơn em, chồng của chị còn giật mình hối lỗi ngay tức thì, anh chị không muốn đạp đổ mọi thứ đang có, anh chị còn có một gia đình lớn làm tất cả để hàn gắn cho hai người, anh chị còn có một đứa con gái lớn một đứa con trai nhỏ làm của để dành. Có vẻ như gia đình nhỏ của chị đã đi qua giông bão nhẹ như không. Không có ai biết rất nhiều lần chị tìm em để khóc. Dù đã tha thứ cho chồng, chị vẫn bị trầm cảm, uất ức, ám ảnh, mất ngủ, khó tập trung, dễ bị kích động, đau đầu, sụt cân... đủ thứ làm cho người ta từ suy tới sụp. Em đã nói gì với chị lúc đó, cái lúc mà tâm trạng em có khá gì hơn đâu!? Có lẽ em đã nói rất nhiều thứ để trấn an chị nhưng ý duy nhất tới giờ em vẫn nhớ là em đã khuyên chị nên đi chùa. Chị e dè, nhà chị chỉ thờ ông bà tổ tiên, đó giờ chị không có tin chùa chiền nhà thờ gì hết. Em nhớ em đã dẫn chứng đủ thứ để thuyết phục chị. Em còn chỉ cho chị tới mấy cái chùa gần chỗ em ở lúc trước, cũng gần nhà ba má chị, có sân rộng, có ghế đá, có cây cối xum xuê mát mẻ, cuối tuần mấy sư có thuyết giảng Phật pháp đông người nghe lắm. Dù tới nhà thờ hay đi chùa, tin Chúa hay tin Phật, ai cũng được miễn chị có lòng tin, chị sẽ không bị quay quắt tới kiệt sức với những thứ đang ám ảnh chị. Nếu muốn tâm an, chị chỉ có cách đó...
Mà, chị không phải là người duy nhất em khuyên tìm kiếm đức tin khi gặp gian truân.
Dù dzậy, không dưới một lần, em đã đem thắc mắc của mình hỏi một vài người bạn cùng đức tin: sao những người đành tâm bỏ Chúa, họ đều trở nên giàu có hơn người, thậm chí là rất giàu có. Những người bạn, cũng yêu Chúa như em, đã gật đầu công nhận điều em nói. Sự thật nghiệt ngã đó và những điều em chứng kiến xung quanh mình, đôi khi cũng làm em lung lay, làm bạn em bận lòng. Nhưng cũng chỉ thoáng qua thôi. Sau những gì đã xảy tới với cuộc đời mình, em công nhận, bạn em thừa nhận, tất cả mọi điều đã xảy đến, dường như đều hợp lý, và đúng thời :).
Khi có dịp, mấy anh chị em em vẫn kể nhau nghe những câu chuyện nhỏ về lòng tin, phép màu, tình thương của các Đấng trên trời. Những câu chuyện được kể lại chỉ để làm chứng cho câu "lòng tin của con đã cứu chữa con". Em cũng không muốn kể những việc thiện mà tụi em đã và đang làm cùng nhau bằng cả tấm lòng, không chút phô trương, không cần ai biết. Chỉ âm thầm làm, vì tin, mình luôn có Chúa ở cùng. Cầu mong cho em mãi giữ được lòng mến Chúa yêu người, dù cho bất cứ điều gì xảy đến.
Em với chị làm bạn đã rất nhiều năm, em biết, có lẽ chị chỉ nói đùa. Hoặc chị đã thay đổi không còn muốn nhớ chuyện cũ nữa. Bởi mới cách đây gần hai năm, khi hôn nhân của chị gặp sóng gió, chị cũng đau đớn vật vã có khác gì em. Nhưng chị may mắn hơn em, chồng của chị còn giật mình hối lỗi ngay tức thì, anh chị không muốn đạp đổ mọi thứ đang có, anh chị còn có một gia đình lớn làm tất cả để hàn gắn cho hai người, anh chị còn có một đứa con gái lớn một đứa con trai nhỏ làm của để dành. Có vẻ như gia đình nhỏ của chị đã đi qua giông bão nhẹ như không. Không có ai biết rất nhiều lần chị tìm em để khóc. Dù đã tha thứ cho chồng, chị vẫn bị trầm cảm, uất ức, ám ảnh, mất ngủ, khó tập trung, dễ bị kích động, đau đầu, sụt cân... đủ thứ làm cho người ta từ suy tới sụp. Em đã nói gì với chị lúc đó, cái lúc mà tâm trạng em có khá gì hơn đâu!? Có lẽ em đã nói rất nhiều thứ để trấn an chị nhưng ý duy nhất tới giờ em vẫn nhớ là em đã khuyên chị nên đi chùa. Chị e dè, nhà chị chỉ thờ ông bà tổ tiên, đó giờ chị không có tin chùa chiền nhà thờ gì hết. Em nhớ em đã dẫn chứng đủ thứ để thuyết phục chị. Em còn chỉ cho chị tới mấy cái chùa gần chỗ em ở lúc trước, cũng gần nhà ba má chị, có sân rộng, có ghế đá, có cây cối xum xuê mát mẻ, cuối tuần mấy sư có thuyết giảng Phật pháp đông người nghe lắm. Dù tới nhà thờ hay đi chùa, tin Chúa hay tin Phật, ai cũng được miễn chị có lòng tin, chị sẽ không bị quay quắt tới kiệt sức với những thứ đang ám ảnh chị. Nếu muốn tâm an, chị chỉ có cách đó...
Mà, chị không phải là người duy nhất em khuyên tìm kiếm đức tin khi gặp gian truân.
Dù dzậy, không dưới một lần, em đã đem thắc mắc của mình hỏi một vài người bạn cùng đức tin: sao những người đành tâm bỏ Chúa, họ đều trở nên giàu có hơn người, thậm chí là rất giàu có. Những người bạn, cũng yêu Chúa như em, đã gật đầu công nhận điều em nói. Sự thật nghiệt ngã đó và những điều em chứng kiến xung quanh mình, đôi khi cũng làm em lung lay, làm bạn em bận lòng. Nhưng cũng chỉ thoáng qua thôi. Sau những gì đã xảy tới với cuộc đời mình, em công nhận, bạn em thừa nhận, tất cả mọi điều đã xảy đến, dường như đều hợp lý, và đúng thời :).
Khi có dịp, mấy anh chị em em vẫn kể nhau nghe những câu chuyện nhỏ về lòng tin, phép màu, tình thương của các Đấng trên trời. Những câu chuyện được kể lại chỉ để làm chứng cho câu "lòng tin của con đã cứu chữa con". Em cũng không muốn kể những việc thiện mà tụi em đã và đang làm cùng nhau bằng cả tấm lòng, không chút phô trương, không cần ai biết. Chỉ âm thầm làm, vì tin, mình luôn có Chúa ở cùng. Cầu mong cho em mãi giữ được lòng mến Chúa yêu người, dù cho bất cứ điều gì xảy đến.
Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014
Hãy vui lên, và vui luôn...
Bữa tối thứ bảy, sau buổi tĩnh tâm, cơn mưa lớn đã làm cho hầu hết mọi người đều phải trú lại bên trong nhà thờ. Em ngồi ngơ ngẩn một hồi, nhớ lại hồi năm kia, có một Cha ở Dòng Đồng Công mà em quên mất tên rồi, đã giảng tĩnh tâm nói về năm vẻ đẹp của con người, Cha giảng hay tới nỗi cộng đồng cả ngàn người im phăng phắc không một tiếng động. Khi Cha vừa nói lời kết thúc bài giảng, tất cả mọi người tham dự lễ đều đồng loạt đứng lên vỗ tay vang dội. Trước đó và sau này, em chưa từng chứng kiến cảnh tượng tương tự... Bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn hơn, em ngồi đọc được chuỗi kinh Mân Côi, rồi quan sát người ta. Ca đoàn trên kia bắt đầu tập hát những bài giáng sinh, toàn bài quen. Có một vài em nhỏ chạy tới chạy lui, mặt hớn hở. Những người lớn tuổi túm tụm trò chuyện vui vẻ. Một vài nhóm ngồi bên trên sốt sắng đọc kinh. Một vài người ngồi lặng yên ngước mắt lên ngắm Chúa. Một vài người ngồi lặng lẽ cúi đầu. Và có không ít người, hầu hết những người trẻ, chuyên tâm chúi mũi vô cái sì-mác-phôn của mình ;).
Em đã từng nói em bây giờ làm biếng đụng tới cái sì-mác-phôn của em dữ lắm. Dĩ nhiên là em kiên quyết không rút sì-mác-phôn của mình ra khi ngồi trong nhà thờ. Từ lâu em đã không thích chúi mũi vô sì-mác-phôn nơi công cộng sau khi đọc một bài báo về thói nghiện sì-mác-phôn của người châu Á nói chung. Em không muốn xài sì-mác-phôn giữa những buổi gặp gỡ bạn bè sau một lần nghe bạn kể hai vợ chồng muốn hâm nóng tình cảm bèn xách xe đi chơi, tới nơi mỗi người ôm một cái sì-mác-phôn, nên sau chuyến đó tình cảm còn lạnh nhạt hơn. Kể từ đó, hầu hết những cuộc gặp gỡ, ăn uống, tiệc tùng của em, từ đám cưới bạn thân tới sinh nhật má, em không chụp một tấm ảnh nào cho ai. Ai chụp thì em cười. Ai nói thì em nghe. Ai buồn em an ủi. Ai tiếu lâm thì em cười đã thôi. Không bao giờ có chuyện ở đâu có hai ba người họp lại với em mà mạnh ai nấy cầm sì-mác-phôn quẹt quẹt. Nói dzậy thôi, chứ em cũng đang lăm le đổi cái sì-mác-phôn mới, tự tặng mình nhân dịp tuổi mới ;).
Rồi mưa cũng tạnh bớt. Em ra lấy xe chạy cái vèo qua tiệm cơm chay sát bên. Vừa dừng xe thì có một cụ lại gần xoè tay xin tiền, còn một cụ nữa mời mua vé số. Hai cụ già chưa tới nỗi lụm cụm nhưng da nhăn nheo hết trơn. Em vừa giở yên xe cất nón vừa nói với cụ bán vé số "lấy cho con hai tờ" xong rút tiền ra trả. Thường em vẫn chỉ mua vé số của những người già, trả tiền rồi là xếp cất vô túi, không thèm coi số gì ngày mấy đâu. Nhưng ác nỗi là trời mưa nên vé của cụ hơi bị ướt, em ái ngại sợ không cất được vô túi nên cầm trên tay, rồi ngờ ngợ, giờ này là cụ phải bán vé cho ngày mai mới đúng. Xui cho cụ là tánh em ưa quên ngày quên tháng nhưng em chẳng bao giờ quên Thánh lễ ngày 13 của nhà thờ. Em mới vừa nhỏ nhẹ hỏi "vé này hình như vé chiều nay mà bà" thì cụ quay ngoắt lại giật vé trên tay em, dúi trả lại tiền, còn lầm bầm chửi trong miệng :(. Em không biết phải nói gì nữa, em im thin. Ngó qua thấy bà cụ ăn xin đứng tủm tỉm cười. Hèn gì lúc trước mấy lần em mua lầm vé số cũ hoài, bởi một tháng em ghé quán này tới mấy bận, cũng thường mua ủng hộ mấy cụ. Tự dưng cái em vô quán ngồi ăn không nổi, gắp mấy đũa kêu gói đem về luôn. Thấy buồn. Về nhà kể má nghe mà vẫn còn buồn, xã hội gì mà tới một người già cả nhăn nheo còn bị đưa đẩy ra đường gạt mấy đứa đáng tuổi con cháu mình.
Chiều nay chở nhỏ Chi đi đổi vé bơi ba tháng ở clb Lan Anh. Nhỏ nhớ dai dễ sợ. Vừa tới cổng là quay mặt lại hỏi liền "cô ba cô ba nhớ hôm bữa con bị té trầy đầu gối ở đây hôn??". Cô ba cười hehe làm sao mà quên được. Bữa đó có cái shop gần đó sale quá trời đồ, cô ba chở nó đi lựa được một lúc thì nó kêu mắc tè. Hỏi cái shop đó họ nói chủ nhà không cho khách đi. Con nít mà cũng không châm chước, thôi về luôn khỏi mua con ơi. Đi ngang qua Lan Anh thì nhỏ Chi rùng mình quá cỡ nên cô ba nó tấp vô đại hỏi anh bảo vệ. Anh này sốt sắng chỉ chị dẫn bé đi thẳng vô nhà hàng quẹo phải là thấy toilet, chị cứ để xe đó em coi dùm cho. Ảnh kỹ lưỡng nói tới nói lui chị nhớ là cứ đi thẳng vô giống như khách nhà hàng, không cần hỏi ai hết. Ai dè, vừa dựng xe xong nhỏ Chi quýnh quáng chạy mấy bước thì vấp té cái đùng đầu gối rướm máu. Nó khóc muốn banh cái nhà hàng của người ta. Khi quay ra gặp chú bảo vệ đứng đón sẵn coi vết thương dỗ dành nó, còn quay đầu xe sẵn rồi đứng nhìn theo hai cô cháu. Nhỏ Chi dù đau khóc mếu máo vẫn không quên khoanh tay "cám ơn chú".
Thì em ưa nói, ở đâu cũng có người vầy người khác, có người nhiệt tình thì cũng có người vô tâm, có người gian manh thì cũng không thiếu gì người tốt bụng. Đời mà. Tự dưng, kể tới đây em chợt nhớ tới chủ đề duy nhất Cha đã giảng xuyên suốt trong buổi tĩnh tâm chiều thứ bảy mưa tầm tã hôm qua "hãy vui lên, và vui luôn..."
Từ rày, em xin hứa, sẽ cố gắng hết sức: vui lên, và vui luôn! ;)
(Chủ nhật thứ ba mùa Vọng Giáng Sinh)
Rồi mưa cũng tạnh bớt. Em ra lấy xe chạy cái vèo qua tiệm cơm chay sát bên. Vừa dừng xe thì có một cụ lại gần xoè tay xin tiền, còn một cụ nữa mời mua vé số. Hai cụ già chưa tới nỗi lụm cụm nhưng da nhăn nheo hết trơn. Em vừa giở yên xe cất nón vừa nói với cụ bán vé số "lấy cho con hai tờ" xong rút tiền ra trả. Thường em vẫn chỉ mua vé số của những người già, trả tiền rồi là xếp cất vô túi, không thèm coi số gì ngày mấy đâu. Nhưng ác nỗi là trời mưa nên vé của cụ hơi bị ướt, em ái ngại sợ không cất được vô túi nên cầm trên tay, rồi ngờ ngợ, giờ này là cụ phải bán vé cho ngày mai mới đúng. Xui cho cụ là tánh em ưa quên ngày quên tháng nhưng em chẳng bao giờ quên Thánh lễ ngày 13 của nhà thờ. Em mới vừa nhỏ nhẹ hỏi "vé này hình như vé chiều nay mà bà" thì cụ quay ngoắt lại giật vé trên tay em, dúi trả lại tiền, còn lầm bầm chửi trong miệng :(. Em không biết phải nói gì nữa, em im thin. Ngó qua thấy bà cụ ăn xin đứng tủm tỉm cười. Hèn gì lúc trước mấy lần em mua lầm vé số cũ hoài, bởi một tháng em ghé quán này tới mấy bận, cũng thường mua ủng hộ mấy cụ. Tự dưng cái em vô quán ngồi ăn không nổi, gắp mấy đũa kêu gói đem về luôn. Thấy buồn. Về nhà kể má nghe mà vẫn còn buồn, xã hội gì mà tới một người già cả nhăn nheo còn bị đưa đẩy ra đường gạt mấy đứa đáng tuổi con cháu mình.
Chiều nay chở nhỏ Chi đi đổi vé bơi ba tháng ở clb Lan Anh. Nhỏ nhớ dai dễ sợ. Vừa tới cổng là quay mặt lại hỏi liền "cô ba cô ba nhớ hôm bữa con bị té trầy đầu gối ở đây hôn??". Cô ba cười hehe làm sao mà quên được. Bữa đó có cái shop gần đó sale quá trời đồ, cô ba chở nó đi lựa được một lúc thì nó kêu mắc tè. Hỏi cái shop đó họ nói chủ nhà không cho khách đi. Con nít mà cũng không châm chước, thôi về luôn khỏi mua con ơi. Đi ngang qua Lan Anh thì nhỏ Chi rùng mình quá cỡ nên cô ba nó tấp vô đại hỏi anh bảo vệ. Anh này sốt sắng chỉ chị dẫn bé đi thẳng vô nhà hàng quẹo phải là thấy toilet, chị cứ để xe đó em coi dùm cho. Ảnh kỹ lưỡng nói tới nói lui chị nhớ là cứ đi thẳng vô giống như khách nhà hàng, không cần hỏi ai hết. Ai dè, vừa dựng xe xong nhỏ Chi quýnh quáng chạy mấy bước thì vấp té cái đùng đầu gối rướm máu. Nó khóc muốn banh cái nhà hàng của người ta. Khi quay ra gặp chú bảo vệ đứng đón sẵn coi vết thương dỗ dành nó, còn quay đầu xe sẵn rồi đứng nhìn theo hai cô cháu. Nhỏ Chi dù đau khóc mếu máo vẫn không quên khoanh tay "cám ơn chú".
Thì em ưa nói, ở đâu cũng có người vầy người khác, có người nhiệt tình thì cũng có người vô tâm, có người gian manh thì cũng không thiếu gì người tốt bụng. Đời mà. Tự dưng, kể tới đây em chợt nhớ tới chủ đề duy nhất Cha đã giảng xuyên suốt trong buổi tĩnh tâm chiều thứ bảy mưa tầm tã hôm qua "hãy vui lên, và vui luôn..."
Từ rày, em xin hứa, sẽ cố gắng hết sức: vui lên, và vui luôn! ;)
(Chủ nhật thứ ba mùa Vọng Giáng Sinh)
Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014
Gánh
"Tình yêu thực sự, theo em không có nghĩa là hai con người cô đơn đến với nhau để xoá đi nỗi cô đơn của nhau. Ngược lại, khi yêu một người nào đó, tức là anh đến và gánh thêm cả nỗi cô đơn của người ấy nữa..."
(st)
Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014
Văn
văn tả một ngày của Má em <3
sáng: thức dậy, rửa mặt, đọc kinh, leo lầu, tưới cây, phơi đồ, xếp đồ, ủi sẵn bộ đồ cho cháu nội đi học, pha trà để sẵn cho con gái, pha cà phê để sẵn cho con trai, đi chợ, nấu cơm cho cả nhà.
trưa: dỗ đứa cháu nội đứa con trai ngủ, ngồi coi chừng, tụi nó thức dậy thì cho ăn cháo, dọn đồ chơi, lau nước tiểu, dỗ đứa này, canh đứa kia.
chiều: nhà trẻ hoa lan có thêm đứa cháu nội đứa con trai nữa, tiếp tục dọn đồ chơi, lau nước tiểu, dỗ đứa này, canh đứa kia, quýnh đứa nọ ;)
tối: tầm 9g nhà trẻ hoa lan ngưng hoạt động để trả lại sự yên tĩnh cho lối xóm, đồng thời cũng trả tự do cho Má em lên lầu coi phim hàn quốc ;).
ngày nào cũng như ngày nào ;).
sáng: thức dậy, rửa mặt, đọc kinh, leo lầu, tưới cây, phơi đồ, xếp đồ, ủi sẵn bộ đồ cho cháu nội đi học, pha trà để sẵn cho con gái, pha cà phê để sẵn cho con trai, đi chợ, nấu cơm cho cả nhà.
trưa: dỗ đứa cháu nội đứa con trai ngủ, ngồi coi chừng, tụi nó thức dậy thì cho ăn cháo, dọn đồ chơi, lau nước tiểu, dỗ đứa này, canh đứa kia.
chiều: nhà trẻ hoa lan có thêm đứa cháu nội đứa con trai nữa, tiếp tục dọn đồ chơi, lau nước tiểu, dỗ đứa này, canh đứa kia, quýnh đứa nọ ;)
tối: tầm 9g nhà trẻ hoa lan ngưng hoạt động để trả lại sự yên tĩnh cho lối xóm, đồng thời cũng trả tự do cho Má em lên lầu coi phim hàn quốc ;).
ngày nào cũng như ngày nào ;).
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)