Em với chị làm bạn đã rất nhiều năm, em biết, có lẽ chị chỉ nói đùa. Hoặc chị đã thay đổi không còn muốn nhớ chuyện cũ nữa. Bởi mới cách đây gần hai năm, khi hôn nhân của chị gặp sóng gió, chị cũng đau đớn vật vã có khác gì em. Nhưng chị may mắn hơn em, chồng của chị còn giật mình hối lỗi ngay tức thì, anh chị không muốn đạp đổ mọi thứ đang có, anh chị còn có một gia đình lớn làm tất cả để hàn gắn cho hai người, anh chị còn có một đứa con gái lớn một đứa con trai nhỏ làm của để dành. Có vẻ như gia đình nhỏ của chị đã đi qua giông bão nhẹ như không. Không có ai biết rất nhiều lần chị tìm em để khóc. Dù đã tha thứ cho chồng, chị vẫn bị trầm cảm, uất ức, ám ảnh, mất ngủ, khó tập trung, dễ bị kích động, đau đầu, sụt cân... đủ thứ làm cho người ta từ suy tới sụp. Em đã nói gì với chị lúc đó, cái lúc mà tâm trạng em có khá gì hơn đâu!? Có lẽ em đã nói rất nhiều thứ để trấn an chị nhưng ý duy nhất tới giờ em vẫn nhớ là em đã khuyên chị nên đi chùa. Chị e dè, nhà chị chỉ thờ ông bà tổ tiên, đó giờ chị không có tin chùa chiền nhà thờ gì hết. Em nhớ em đã dẫn chứng đủ thứ để thuyết phục chị. Em còn chỉ cho chị tới mấy cái chùa gần chỗ em ở lúc trước, cũng gần nhà ba má chị, có sân rộng, có ghế đá, có cây cối xum xuê mát mẻ, cuối tuần mấy sư có thuyết giảng Phật pháp đông người nghe lắm. Dù tới nhà thờ hay đi chùa, tin Chúa hay tin Phật, ai cũng được miễn chị có lòng tin, chị sẽ không bị quay quắt tới kiệt sức với những thứ đang ám ảnh chị. Nếu muốn tâm an, chị chỉ có cách đó...
Mà, chị không phải là người duy nhất em khuyên tìm kiếm đức tin khi gặp gian truân.
Dù dzậy, không dưới một lần, em đã đem thắc mắc của mình hỏi một vài người bạn cùng đức tin: sao những người đành tâm bỏ Chúa, họ đều trở nên giàu có hơn người, thậm chí là rất giàu có. Những người bạn, cũng yêu Chúa như em, đã gật đầu công nhận điều em nói. Sự thật nghiệt ngã đó và những điều em chứng kiến xung quanh mình, đôi khi cũng làm em lung lay, làm bạn em bận lòng. Nhưng cũng chỉ thoáng qua thôi. Sau những gì đã xảy tới với cuộc đời mình, em công nhận, bạn em thừa nhận, tất cả mọi điều đã xảy đến, dường như đều hợp lý, và đúng thời :).
Khi có dịp, mấy anh chị em em vẫn kể nhau nghe những câu chuyện nhỏ về lòng tin, phép màu, tình thương của các Đấng trên trời. Những câu chuyện được kể lại chỉ để làm chứng cho câu "lòng tin của con đã cứu chữa con". Em cũng không muốn kể những việc thiện mà tụi em đã và đang làm cùng nhau bằng cả tấm lòng, không chút phô trương, không cần ai biết. Chỉ âm thầm làm, vì tin, mình luôn có Chúa ở cùng. Cầu mong cho em mãi giữ được lòng mến Chúa yêu người, dù cho bất cứ điều gì xảy đến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))