Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

Lọng cọng (8)

1.
Nhắc lại một ý cũ rằng ông bà mình nào giờ vẫn nói "Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí". Bạn mình rất tin nên vẫn dùng câu này để an ủi mình. Từ dạo đó, mình cũng tin luôn. Cho nên mong bạn đừng ngạc nhiên khi được hoặc bị đọc tiếp cái sêri này. Nó là minh chứng cho những ngày "không dzui dzẻ dồn dập" của mình, y như câu "họa vô đơn chí". Vì vậy trước khi đọc cái entry lọng cọng này, mong bạn đừng nghĩ mình là người ủy mị. Nhưng, phải công nhận một điều rằng mình rất là mau nước mắt. Mình buồn thì mình nói mình buồn. Còn lúc mình vui thì chưa chắc mình sẽ viết được cái gì cho ra hồn đâu :). Như bây giờ, một giờ khuya rồi, mình còn lọ mọ ngồi dậy, mở máy, viết lan man, giải tỏa stress, cay mắt, rồi sẽ đi ngủ, vậy thôi...

2.
Chuyện là hồi khuya này, hai vợ chồng thằng em gây lộn dữ dội. Chuyện nhỏ xíu mà nói qua nói lại một hồi thành ra lớn chuyện. Mình nín không được phải xía vô làm người hòa giải. Giải hòa được tụi nó rồi mới về phòng, mình ngồi lặng thinh ngắm Chúa, nước mắt rưng rưng chảy hoài. Lần nào cũng như lần nấy. Chỉ biết khóc.

3.
Chuyện là sáng này, laptop của mình không dzui, nó làm mình cũng không dzui. Mình đã nén cái sự không dzui đó để gọi chuyên gia nhờ giúp đỡ. Chuyên gia báo bận. Mình lại sanh lòng bực bội. Mình lại không dzui. Rõ ràng là mình đã không dzui chút nào.

4.
Chuyện là chiều này, như mọi buổi chiều, mình đi Lễ. Bên ngoài mưa gió ầm ầm. Bên trong Cha làm phép chuẩn cho một đám cưới. Sau bài giảng, Cha có đôi lời với đôi tân hôn. Mình đã ngồi ở giữa nhà thờ. Chết lặng. Nghe từng lời. Nhớ từng lời. Nước mắt rớt lộp độp. Không cưỡng nổi. Không thể nào cưỡng nổi. Biết vì sao mình khóc, biết không đáng để khóc, biết không cần phải khóc... mà vẫn khóc. Khóc.. rồi nín... rồi nhẹ nhõm bước ra về... mặc mưa mặc gió...

5.
Chuyện là tối này, mình đưa hai đứa em ra bến xe LHP đi Long Xuyên. Đường về một mình, trời mưa lất phất. Mình không thèm mặc áo mưa. Cũng không mặc áo khoác. Mặc kệ. Có lạnh lẽo gì đâu. Lúc đó, lúc vừa chạy xe mình vừa nghĩ, so với tâm trạng của mình, mưa gió này lạnh lẽo này nào có thấm gì.

6.
Chuyện là đêm này, mình ngủ một mình, ở nhà mình. Biết bao lâu rồi mình mới được ở nhà mình, chỉ một mình. Rồi mình cố ý kiếm bài "Một mình". Mình cố ý nghe Khánh Hà chứ không phải Ngọc Anh. Nghe Ngọc Anh, mình sẽ khóc. Nghe Ngọc Anh, mình sẽ nhớ lại cái khúc mà mình chưa có quen một mình. Mình sợ. Mình không muốn khóc đêm nay. Mình nói thiệt, mình ghét cái tuyến lệ của mình dữ lắm!

7.
Sớm mai thức giấc, nhìn quanh một mình, ngoài hiên nắng lóe, đàn chim giật mình...

 

4 nhận xét:

  1. Be yourself thôi em. Đang buồn mà còn cố làm ra vẻ vui thì chịu sao nẩu. Thời gian sẽ chữa lành các vết thương.

    Trả lờiXóa
  2. Cho dù chị viết nguyên cái bài buồn nhưng tới khúc cuối cùng em cũng thấy còn có mùa xuân à. Em nói thiệt, em cũng ghét cái tuyến lệ của chị dữ lắm lun hihihi (Em Chi)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ừa, dzậy là chị có thêm đồng minh rồi, phen này phải ngăn chặn nó kg thôi nó làm càn quá, chị sắp chịu nó hết nổi rồi hehe

      Xóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...