Bữa nay kỷ niệm 17 năm ngày mình bước chân ra giang hồ, 15/12/95 - 15/12/12. Nhớ ngày nào mình còn nôn nao náo nức khi H chạy chiếc cub 84 qua nhà chở mình đi làm bữa đầu tiên. Mình bận quần tây áo sơ mi bỏ trong thùng rất chỉnh tề, tóc cột cao, tay chân lóng ngóng, mặt mày ngơ ngác. Mình đeo ở cổ cái nơ phục vụ to đùng mà mấy chị trong quầy cứ cười riết, nói dòm mặt mình giống con mèo. Nhất là chị Th., bạn chí cốt của mình. Chị Th. và mấy chị tiền bối cứ nhắc hoài ấn tượng đầu tiên về cái bản mặt tròn trịa dễ ghét khó quên của mình :))
Bữa nay đám cưới bạn P viết chữ đẹp và yêu màu tím của mình. Hồi mình làm thêm bốn tiếng buổi tối ở nhà hàng KB, mình làm cashier, P làm supervisor ở đó. P nhỏ hơn mình hai tuổi. P là con gái miền tây lên SG ăn học rồi ở lại đi làm. P hiền lành và dễ thương. P hay gọi mình là "người đẹp", bởi hồi đó "X là thần tượng của P nên lúc nào X cũng là "người đẹp" trong mắt P". P mê màu tím. Hễ thấy bất cứ cái gì có màu tim tím là hai con mắt P sáng rỡ. Hễ bữa nào mình bận áo có màu tím là P sẽ lân la lại gần cười hí hí nói chừng nào X hết bận nó thì để cho P nha. Mình đã tặng lại không biết bao nhiêu là cái áo tím cho P. Nhớ hồi đó, hễ qua giờ khách ăn tối, tầm chín giờ rưỡi trở lên, dọn dẹp xong là nguyên đám P, X, N, L, V, Q... tụ tập ở quầy tám chuyện nọ chuyện kia cười bể bụng. Bữa nay mấy bạn trẻ này rộn ràng đi Mỹ Tho ăn tiệc mừng P lên xe bông dzìa nhà chồng, còn mình thì nằm chèo queo ở nhà. Và mình tự hứa với lòng khi nào P lên SG, X sẽ tặng cho P cái đầm màu tím thiệt đẹp để chúc mừng bạn :)
Bữa nay là bữa thứ ba mình được ăn tắc chưng đường phèn của Má mà vẫn còn nói tiếng khào khào và ho sù sụ. Bữa kia bữa kìa mình hầu như tắt tiếng trăm phần trăm. Bữa qua lấy hết hơi tàn gọi điện chúc mừng bạn P mà bạn P cười ngất "nghe X khào khào toàn tiếng gió mắc cười quá". Quả nhiên mình đã tắt tiếng toàn diện nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Vậy cũng tốt. Bởi, bữa nay mình đọc được câu danh ngôn "đối với phụ nữ, im lặng cũng là một thứ trang sức" - (Sophoele)
Bữa nay mình ngồi khóc thấy thương khi đọc tin tức về vụ xả súng ở nước Mỹ xa xôi. Bản tin làm mình xúc động nhưng chính khuôn mặt thất thần của những đứa trẻ, nét mặt bàng hoàng của người lớn, hình ảnh buổi cầu nguyện cho những người qua đời làm mình chảy nước mắt tức thì.
Bữa nay mình siêng bất tử, thấy còn một tiếng nữa mới tới giờ đi Lễ nên lấy cái rổ con dao ra lặt rau cho Má. Chưa lặt được cọng rau nào đã tự cứa đứt tay mình. Sâu thiệt sâu, máu chảy ròng, đau xanh mặt.
Bữa nay... mình... nhớ A. nhiều... nhưng chẳng nói... nói ra nhiều... cũng vậy thôi...
Bữa nay, mình... cũng vậy thôi... :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))