|
khoái chí lắm nè :) |
Hôm đó, trong suốt chuyến đi miền tây, khi lên xe xuống ngựa, lúc lên thuyền xuống ghe, khi hai chị em đi dọc con đường làng...em Hiển đã luôn nắm chặt tay mình. Lúc nó mê mải cái gì đó buông tay mình thì chỉ mấy phút sau đã hớt hải ngó tìm. Như thể, sợ chị X của nó lạc mất. Lúc chuẩn bị về, mình đi vệ sinh, lại nghe nó hỏi mẹ chị X đâu. Mẹ nó nói không biết chị X đâu mất tiêu rồi. Nó kêu "mẹ đi kiếm coi chị X ở đâu!?". Mẹ nó nói thôi bỏ chị X lại đây luôn đi mình về thôi. Nó lập tức hét toáng lên "không được! không được bỏ chị X đâu mẹ!". Lại nghe tiếng mẹ nó "chứ chị X đi đâu rồi mẹ đâu biết chỗ kiếm!?". Lại nghe nó mếu máo "hồi nãy con mới thấy chị X ngồi ở đây nè... mình đừng có bỏ chị X... mình đi kiếm chị X rồi mới về nha mẹ!?" Khi mình bước ra nắm lấy tay nó, nó ngẩng lên, cái mặt xấu xí nhưng rất có duyên của nó giãn ra, hai con mắt cười không thấy tổ quốc đâu hết. Nó cười mà mình thì ứa nước mắt, bất giác nhớ câu
"hạnh phúc là khi sự tồn tại của mình được ai đó nhận ra, bắt gặp và giữ lấy.. "
|
kỷ niệm Tiền Giang - 02.12.2012 |
Hổng biết sau này mình sáu chục tuổi, em Hiển hai mươi bảy tuổi, nó có
phải là nguồn an ủi tuổi già của mình hôn? Nhưng mới cách đây hai mươi mấy tiếng
đồng hồ, mình biết nó "coi trọng" mình dzữ lắm....^^
Dễ thương quá hà!!!
Trả lờiXóaý chị là Hiển? hay em? hay cả 2 chị em em đều dễ thương?? ;D
XóaMới thấy 1 bài tựa là "....." mà đâu mất rồi chị ha?
Trả lờiXóaừa... mất tiêu rồi!
Xóazậy cũng tốt :)
Em Hien nay sao giong tui hoi nho vay ca.
Trả lờiXóanhin em ganh cai ganh cao hon em that de thuong.
:)
XóaUi, anh bạn nhỏ cái mặt nghịch, sáng và dễ thương quá.
Trả lờiXóadù nhỏ nhưng nó là bạn lớn của em đó ;)
Xóa