Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

31.12.2013

Một năm nhìn lại,

... Trong gương, bữa nay, tôi thấy mình cũ mèm.

... Nhận ra cuộc sống của mình chỉ là một chuỗi ngày cố gắng không biết mệt mỏi. Vì một ngày mai tươi sáng. Rồi mỗi tối nằm ngó lên cái đồng hồ treo trên tường, thấy cái kim dài cứ nhích tới nhích tới mà rùng mình. Đó là một cảm giác rất kỳ quặc. Tôi cứ nằm ở đó, cứ ngó chăm chăm, và cứ rùng mình.

... Cái công việc tôi đang đeo đuổi, từ lúc có ý tưởng cho đến khi bắt tay thực hiện, càng lúc càng xuôi chèo. Dù chỉ là giúp người khác làm giàu mà lòng vẫn thấy mừng. Cứ thế mà cả năm cắm cúi làm như điên, chỉ để đổi lấy chút niềm vui mọn với chút thành quả nhỏ nhoi đó.

... Thấy trái đất đang nóng dần lên, mà bản tánh mình càng lúc càng lạnh lùng, và khó đoán.

... Đau lòng nhận ra, sức chịu đựng của mình quả nhiên có giới hạn. Để rồi, mới hôm qua, tôi cũng hành xử như một người mà tôi cực kỳ căm ghét. Đau đớn kinh khủng, bởi, tôi chưa từng căm ghét ai nhiều như vậy trong vòng hai mươi năm trở lại đây. Người mà tôi từng yêu quý kính nể tử tế hết lòng hết dạ. Để rồi, càng ở gần, càng nhận ra cái người mà lúc nào mở miệng ra cũng nói chuyện đạo đức thánh thiện, ai ai cũng kính nể phục tùng lại là một người giả dối, tự tôn quá mức, ích kỷ, tàn nhẫn và giờ còn là kẻ dung túng người khác làm những việc vô đạo đức nữa... thì sự thất vọng của tôi là không gì có thể diễn tả được. Tiếc là trong lúc bối rối, tôi đã cư xử không khác gì họ, cũng quá đỗi ích kỷ, tàn nhẫn và vô đạo đức. Đến nỗi, những thứ tiêu cực đó khiến cho cơ thể tôi tiết ra rất nhiều độc tố, làm tôi buồn nôn ngã bệnh nằm bẹp dí từ sớm tới chiều nay. Vậy cũng tốt, lâu lâu cứ để mình tự do giải phóng khỏi cơ thể mình những chất thải độc hại, còn hơn là cứ đè nén ở đó, riết rồi sinh tâm bệnh. Nếu để lâu e là khó mà chữa lành được.

... Chuyện tình cảm tưởng sẽ hay ho, cuối cùng chẳng có gì mới mẻ. Có những chuyện không thể tránh khỏi, đã xảy tới, na ná như cái phim hồi xưa tôi từng coi tới coi lui, Thập Diện Mai Phục. Tôi sẽ không nói mình là nhân vật nào trong mối tình tay ba đó. Tôi cũng sẽ chẳng kể cho ai nghe mình đã trải qua những ngày đau buồn trống trải như thế nào. Tôi chỉ muốn kể một chuyện hơi khác thường, lần đầu tiên, trong suốt bốn năm nay, tôi biểu lộ cảm xúc khá là bi thương trước mặt người khác, khiến ai nấy đều mở to mắt nhìn. Một buổi tối cuối tuần, ở tiệm làm tóc trong xóm, tôi ngồi trên ghế cho người ta sấy tóc, đọc một truyện ngắn trên báo, và khóc không cưỡng nổi. Đó là một truyện ngắn rất đỗi bình thường, nhân vật nam yêu thầm nhân vật nữ, không dám thổ lộ. Một ngày kia anh chàng bỏ đi xa để lại cho cô gái một lá thư. Anh nói cho cô biết sự thật về người đàn ông mà cô đang chờ đợi đã sống hoang đàng phóng túng như thế nào, cô chỉ là một trong những cuộc phiêu lưu tình ái của ông ta, và thổ lộ tinh yêu thầm kín sâu lắng của anh dành cho cô. Cô gái đọc xong thư đã bỏ mọi thứ lên đường tìm chàng trai. Đó là một câu chuyện kết thúc có hậu khi họ gặp lại nhau, và yêu nhau. Tôi khóc như mưa khi đọc tới đoạn họ tìm thấy nhau, đó là lúc cô gái kia nhìn nhận mình "đã hoang phí hết cả tuổi thanh xuân để chờ đợi một người chẳng ngó ngàng gì tới mình". Cái dòng chữ trong ngoặc kép kia ám ảnh tôi khôn nguôi. Chờ đợi một người chẳng ngó ngàng gì tới mình, đó chẳng phải là một thứ cảm giác quá sức vô vọng sao??

... Cái kế hoạch xây dựng lại một gia đình đầm ấm bé nhỏ của tôi, đương nhiên, một lần nữa bị phá sản giữa chừng xuân. Quả là một thử thách nghiệt ngã. Nhưng không sao, có lẽ tôi cần có thêm thời gian và lòng tin. Bởi, tôi chắc là cái kế hoạch nhỏ bé này luôn là thứ mà tôi sẽ đeo đuổi cho tới khi nhắm mắt xuôi tay thôi.

... Đi từ Nam ra Bắc thấy không có ở đâu mình được tự do tự toại bằng ở SG. Lần đầu tiên biết nhớ SG da diết, nhớ từ cái không khí mát mẻ dễ chịu cho đến những phố xá đông đúc, những người tất bật và những xe xuôi ngược trên đường. Bởi vậy, xa SG được mười bữa, ngồi ở sân bay Nội Bài, tôi đã nghĩ tới những thứ mình sẽ làm trước tiên khi dzìa tới SG. Sáng sớm, tôi ra xóm sau mua cái bánh xèo rồi đi ngang dặn dì Lệ bán nước ở ngã ba trong xóm đem một chai lít rưỡi nước sâm mía lau mát lạnh qua nhà uống cho đã khát. Xế xế, tranh thủ rủ mấy đứa em đi ăn bữa nghêu sò ốc bên hẻm chợ 353 đã đời. Tối đó, hớn hở xách bạn Elizabeth chở hai đứa nhỏ đi long nhong ngắm phố quen, ghé vô đám đông coi cái Holland Village rồi xách mấy cây kem tươi ra ghế đá công viên ngồi tán dóc. Hỏi hai đứa bữa giờ có ai chở đi chơi hôn, thằng Hiển hí hửng nói có, ba em chở em đi đây đi kia. Tự dưng thấy nhỏ Chi làm mặt bí xị "còn con, hổng có ai chở con đi chơi hết, con buồn lắm cô ba". Bữa đó thấy bộ dạng và giọng điệu đó của nó, cô ba ôm nó vào lòng, cười chảy nước mắt.

happy everymoment :)

... Phải nhìn nhận một điều chính yếu, cuộc đời này còn có những hạnh phúc rất đơn giản. Không cần kể ra đây, bởi, tôi chưa sống đủ lâu, nhưng đủ để biết có những thứ chỉ cần mình để trong lòng mình là được rồi. Thế nên, lúc này, tôi chỉ muốn nhắn gửi mình: "Hãy tiếp tục làm những điều mà trái tim bạn tin rằng nó đúng với bạn. Và hãy để giấc mơ của bạn lớn mạnh hơn nỗi sợ hãi...".

... Biết đủ là đủ!

[Tạm biệt 2013!]


Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

Giáng sinh! Giáng sinh!

“Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho loài người Chúa thương” (Lc 2, 14)


(edited)

Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013

Lọng cọng (19)

Mỗi một lời mình nói ra lúc này, chỉ có thể là những lời làm đau lòng người khác, hoặc đau lòng mình. Thì thôi. Mình sẽ im lặng để tận hưởng nỗi buồn này. Cho trọn vẹn. Cuộc đời này vẫn đẹp dù không còn màu hồng nữa. Và, cuộc đời mình vẫn đẹp vì mình còn có Chúa ở cùng.

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

Một câu chuyện Giáng sinh

Gia đình em Cécilia cư ngụ ở mạn Bắc Ý, trong một xóm lao động nghèo nàn. Từ sáng sớm, ba em là một công nhân phải đến sở làm việc và mãi tới 8-9 giờ tối mới về tới nhà. Vì thế, chẳng mấy khi Cécilia gặp được ba. Còn mẹ thì lo việc nội trợ và làm việc phụ để kiếm chút ít thêm vô ngân quỹ gia đình. Bà rất bác ái, đạo đức. Tuy kinh tế của gia đình chẳng sung túc gì nhưng có gì bà đều san sẻ ngay cho lối xóm. Ai đau ốm, bà biếu thuốc men, áo quần kẻ rách rưới, bà bỏ giờ khâu vá hộ, nhà nào có nhu cầu bà đem hết khả năng giúp đỡ. Cả làng xóm ai cũng quý mến bà, tấm tắc khen bà là người hiền lành phúc hậu.

Em bé Cécilia mới được 6 tuổi đầu mà đi học cấp 1, em rất hãnh diện về mẹ và cảm thấy mình sống trong một gia đình hạnh phúc được mẹ yêu quý mến thương.

Từ hai năm nay ở trường học của giáo xứ, em Cécilia được huấn luyện sống Lời Chúa, nhìn thấy Chúa Jesus bị bỏ rơi trong những người bị áp bức, đau khổ. Em rất ngoan và thường hay chía sẻ kinh nghiệm sống với các bạn.

Một hôm thật bất ngờ như gáo nước lạnh tạt vào mặt một đứa bạn nói "Này Cécilia mẹ mày thực tốt nhưng khốn khổ vô cùng"

- Sao thế?

- Mày đừng tưởng gia đình mày hạnh phúc, vì bố mày đêm nào về đến nhà cũng say sưa be bét. Ông đánh đập chửi mắng mẹ mày, hàng xóm nhà nào cũng nghe, mày không tin thì cứ rình thử xem!

Câu nói đó như sét đánh vào tai Cécilía. Tối hôm ấy, mẹ Cécilía cho em ăn cơm sớm để em có thời giờ học bài, rồi bà đưa em lên gác. Xong kinh tối, bà ôm hôn con, đắp chăn cho con rồi nhè nhẹ xuống nhà làm việc đợi chồng về ăn cơm cùng một thể.

Nhưng đêm hôm ấy Cécilia chẳng tài nào ngủ được, em quyết không ngủ để xem câu chuyện các bạn nói hồi chiều có đúng không. Em cứ trằn trọc thao thức cho đến khi tiếng chuông gọi cửa vang lên. Cécilia nghe rõ tiếng mẹ ra mở cửa. Vứt chăn cách mau lẹ, em rón rén bước nhẹ từng bước đi xuống thang gác, nép kỹ sau bức màn và hồi hộp theo dõi...

Một cảnh tượng hãi hùng đang diễn ra trước mặt Cécilia: ba em đầu bù tóc rối, hơi thở rặc toàn mùi rượu. Ông ném mạnh mũ và áo xống xuống nền nhà, bà mẹ dịu dàng thu nhặt cất vào tủ, vui vẻ dọn bàn mời chồng ăn tối. Đôi mắt ông đỏ ngầu, ông trợn trừng nhìn bà rồi chê tới chê lui, rồi tuôn ra hằng loạt lời mắng chửi như điên. Bà mẹ cúi mặt làm thinh, vừa ăn vừa khóc. Lát sau, ông lùa nguyên cả mâm cơm xuống nền nhà, chén bát vỡ tan tành, đồ ăn chảy lênh láng ....Cũng chưa vừa ý, ông còn tặng vợ những cú đá tàn nhẫn ...

Sau bức màn, Cécilia chết lịm. Em thầm thì "Thôi đúng rồi, tụi bạn đâu có nói oan....cả lối xóm đều biết cả ....nhục nhã quá!"

Gượng mình đứng dậy , Cécilia rón rén lên gác.

Hôm sau bi kịch ấy lại tái diễn trước mắt Cécilia ...Tuy thế sáng nào Cécilia thấy mẹ cũng vui tươi, nén lòng lao vào công việc phục vụ đàn con nhỏ. Riêng Cécilia thì tâm thần bấn loạn lòng đã đau xót. Em suy nghĩ, cầu nguyện, nhớ lại lời Chúa và thương mến mẹ vô cùng, thấy bà tuy đau khổ vì chồng nhưng vẫn một mực thương yêu trọng kính. Chúa Jesus đang bị bỏ rơi trong ba trong mẹ, Cécilia xác tín được điều đó. Em băn khoăn suy nghĩ hoài, nhưng chẳng biết làm sao. Cuối cùng Chúa soi sáng cho em một diệu kế rất hay.

Từ đó tối nào Cécilia cũng nằm thức đợi ba về. Vừa nghe tiếng chuông, em liền ra cổng đón ba, cất áo mũ cho ba. Vừa kéo ghế cho ba ngồi, em quay sang giúp mẹ dọn bàn. Trong suốt bữa ăn, em cứ ngồi kế bên ba, ríu rít kể những chuyện vui ở trường, hỏi thăm ba công việc ở sở . Thoạt đầu ba em rất lấy làm lạ, càu nhàu khó chịu, nhưng dần dần cũng đành chịu thua con, thấy trong lòng cũng vui vui...Nhiều lúc Cécilia đứng giữa nhà hát cho ba nghe các bài hát ở trường em, ông thích thú lắm. Bầu khí gia đình ngày càng nhẹ nhàng, dễ chịu. Mỗi lần ông bảo: "Cécilia đi ngủ đi, để sớm mai còn dậy sớm đến trường". Cécilia đều nũng nịu: "Con thương ba nhọc mệt suốt ngày con muốn ngồi mãi với ba". Tuy vẫn còn ngà ngà say ông cũng lấy làm cảm động vì câu nói đơn sơ của con, đoạn choàng tay ôm hôn con một cách âu yếm.

Ba tháng trôi qua, bi kịch ngày xưa đã lui vào dĩ vãng. Một hôm như thường lệ, ba Cécilia bảo: "Đi ngủ đi, mai còn dậy sớm đến trường mà con!" Cécilia âu yếm ôm choàng lấy ba và nói: "Ba ơi, ba biết tại sao con không đi ngủ không?"- "Ba chẳng biết. Con thức vớ vẩn làm chi cho hại sức khỏe"- "Không đâu ba ạ, Nếu ba má thương con, ba má cho phép con nói nhé. Mà đừng mắng con" - "Ừ ,nói đi ba má nghe thử".

Cécilia đánh bạo thuật lại cách đơn sơ em đã xúc động và tủi nhục làm sao trước câu nói của bạn bè và hằng đêm sau bức màn che em đã chứng kiến tất cả... Cécilia thú thực là em thương ba má lắm. Em thấy Chúa Jesus bị bỏ rơi trong ba trong má, vì thế em muốn mang Chúa đến cho ba má, yêu thương người đang bị bỏ rơi trong ba má ...

Càng nghe, hai ông bà càng cảm xúc, họ mừng mừng tủi tủi, không ngờ con bé khôn ngoan đạo đức như vậy. Ba má Cécilia ôm siết lấy con nghẹn ngào nhìn nhau... Lát sau, ba Cécilia mới thốt lên lời: "Từ nay con phải đi ngủ sớm nghe không? Ba hứa với con: ba má sẽ hòa thuận, thương yêu nhau. Ba má cũng sẽ tìm hiểu và sống lời Chúa như con. Ba má thương yêu con lắm!"

Phương tiện độc nhất để biến đổi tâm hồn bạn mình là chấp nhận bạn như thuở ban đầu, vì được yêu thương là điều kiện cần thiết để biến đổi.

(st)


Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

Lạy Mẹ xin yên ủi

Nhà thờ Đức Mẹ Fatima, Bình Triệu
15.12.2013

 

Lạy Mẹ xin yên ủi chúng con luôn luôn.
Mẹ từ bi xin phá những nỗi u buồn.

...

Lọng cọng (18)

Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện!?

Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Lọng cọng (17)

1.
Cô ba hậu đậu làm nhỏ Kachi bị phỏng bô. Hơi bị nặng. Nó đau, nó khóc nức khóc nở khóc tức khóc tưởi. Cô Ba lúc đầu tưởng nó quấy, ai dè coi lại vết phỏng thấy điếng hồn, xức thuốc xong liền khoanh tay hát bài "am-sò-ri" để xin lỗi nó. Nó đang khóc tự dưng bật cười khanh khách. Cười rồi khóc. Khóc rồi cười. Chú Hiển đứng kế bên chọc quê nó "vừa khóc vừa cười ăn mười cục su-gus". Nó nghỉ học ở nhà một ngày, gặp mặt cô ba là kêu "cô ba xin lỗi con đi". Cô ba nó liền ngoan ngoãn khoanh tay xin lỗi cho nó cười khoái chí chơi.

2.
Bà dì mua cái tv gửi về quê được khuyến mãi tặng kèm bộ ấm trà sứ màu xanh đẹp mắt. Hai dì cháu xớn xác coi hổng kỹ, mấy bữa sau mở ra mới thấy nó bị sứt cái quai. Lu bu cộng với làm biếng nên qua đợt rồi cũng hổng đi đổi, vậy là ôm sô. Bữa, nhằm lúc rảnh, lôi ra, lấy keo dán sắt cặm cụi ngồi dán. Nhỏ em dâu đi ngang, ái ngại "có được hôn đó chị!?". Anh hai đi ngang, hỏi đố "bây giờ mày dán thì thấy nó chắc lắm, tới lúc người ta đem ra xài, châm nước sôi đầy bình, nó gãy ngang rồi sao X.??". Bà dì đi ngang, xua tay "thôi mày bỏ dùm đi X., tiếc làm gì nữa, nó bằng sành sứ, đã gãy rồi làm sao mà dán lại rồi xài được!?". Nhỏ X. cầm cái bình đứng dậy, đi lại bật nắp cái thùng rác, liệng vô, mặt rạng rỡ như trút đi gánh nặng ngàn cân "ờ, thôi bỏ đi, cái gì đã bể vỡ rồi thì đừng có cố mà hàn gắn hoài ha!?".

3.
Tui rất là ngưỡng mộ hai cha con ông Tư hàng xóm mới dọn về ở gần nhà tui chừng vài năm nay. Ông Tư hồi xưa làm cán bộ gì đó cũng có thớ lắm, giờ ông lớn tuổi bị tai biến ngồi một chỗ. Anh Hai con lớn nhất của ông Tư làm bên điện lực, tầm năm chục tuổi, ảnh giống ba ảnh, dáng người cao lớn mặt mày phúc hậu. Và ảnh có hiếu dã man. Trưa trưa, ảnh đi làm về là ghé ngang, ngồi đút ba ảnh từng muỗng cơm từng ly sữa. Chiều chiều, ảnh đi làm về là ghé ngang, tập ba ảnh từng động tác vật lý trị liệu, dìu ba ảnh tập đi từng bước tập nói từng chữ. Có lần tui đứng gần đó, thấy ảnh đang đút cơm mà ông Tư át xì một cái mạnh văng cơm đầy mặt ảnh, xong hai cha con cười hắc hắc. Rồi anh Hai vừa lấy khăn nhẹ nhàng lau miệng cho ông Tư, vừa tự lau mặt ảnh, vừa nói giỡn gì đó mà ông Tư cười như đứa con nít. Cái cảnh tượng đó đẹp vô cùng :).
Cách đây mấy tháng, bà Tư ở nhà đút cho ông Tư ăn cái bánh ít. Hổng biết nhai nuốt làm sao mà cái bánh ít nó làm ông Tư nghẹn thở tím tái người, phải đưa đi cấp cứu. Ông nằm hôn mê mấy tháng trời, bác sĩ toàn tiên lượng xấu, kêu người nhà đem về. Nhưng còn có anh Hai chăm sóc, ảnh chưa bao giờ bỏ cuộc, nên cuối cùng ông Tư cũng có ngày xuất viện, dù thấy ông có vẻ yếu hơn rất nhiều, không còn tươi cười như lúc trước. Bây giờ, lúc nào đi ngang, tui cũng thấy anh Hai quấn quýt chăm sóc ông già: lúc cho ăn, lúc lau mình, lúc xoa bóp, lúc tập thể dục...
Hôm rồi, nghe chị Tám trong xóm hỏi thăm bà Tư. Hai người nói qua nói lại, bà Tư kể chị Tám nghe chuyện anh Hai đã đổ hông biết bao là nhiêu nhân sâm, nước yến, đồ bổ cho ông Tư rồi ổng mới được như dzậy đó. Chị Tám kia gật gù, hèn gì tại anh Hai ảnh chăm ông già dữ quá mà sao ổng đi nổi!? tuổi này bệnh tật đau yếu đi là vừa rồi, cho nó khỏe thân, sống thực vật dzậy chẳng khác nào hành xác!? Chị Tám còn hỏi chớ anh Hai ảnh có cho dì ăn miếng yến nào hôn? Bà Tư im thin. Chị Tám tiếp tục tám: sao người còn khỏe mạnh đây ảnh hổng chăm lo, lo chi cho người sống thực vật dzậy chời!? Tui nghe tiếng bà Tư nói lí nhí "thôi, cô đừng nói nữa, cô nói hồi tui tủi thân tui khóc bi giờ...".
Tui thấy hơi giận trong bụng, có lẽ bà Tư chỉ hơi giận lẫy anh Hai chút xíu thôi, nhưng chị Tám kia chỉ nói dzậy hổng lẽ anh Hai thần tượng của tui ảnh làm sai sao??

4.
Coi phim HK, tui khoái nghe cái câu này lắm: "đã ra đời làm ăn, không nói đến tiền bạc, chỉ nói đến chuyện nghĩa khí thôi...". Dzậy có thể nói giang hồ xưa nay vẫn coi trọng nghĩa khí hơn tiền bạc. Mà MX tui bước chân ra giang hồ đã lâu, may mắn quen biết được không ít người coi trọng tình cảm hơn là vật chất, nghĩa khí hơn là tiền bạc. Chỉ có một số ít, rất ít người, coi đồng tiền như cái bánh xe bò. Dĩ nhiên, nào giờ người ta vẫn nói tiền bạc không mang lại hạnh phúc, và tui cũng tin, tiền bạc không hề mang lại sự chia rẽ... nếu như, người ta không quá coi trọng tiền bạc mà xem thường nghĩa khí ở đời.

5.
Tình cờ đọc được câu này, thấy cũng hay, lưu lại để nhớ: "Bạn nên học hỏi từ những sai lầm của người khác, bởi bạn sống không đủ lâu để phạm tất cả các sai lầm."

ngó sân thượng của Má đã thấy không khí Giáng sinh rồi :)


Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013

15.12.13

Hằng năm cứ vào ngày này, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của bữa đi làm đầu tiên... :)

thấm thoát đã 18 năm rồi

Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

11.12.13

(post fb)

Má tui, nào giờ mấy chục năm rồi, ngoài chuyện cơm nước giặt giũ tề gia nội trợ còn đối nội đối ngoại trên dưới trong ngoài, chỉ có một mình má, thân gái dặm trường :D.

Nhà tui xây sửa, một tay má đi lo giấy tờ thủ tục, trông coi thợ thuyền xây cất, ba tui được cái là đứng dòm rồi có ý kiến ý cò thôi. Lo nhập hộ khẩu cho con dâu cháu nội, làm giấy tờ, khai sinh, thẻ bảo hiểm gì cũng một tay má, ba tui được cái là đứng ra chỉ đạo từ xa. Ba tui từ lúc bị tai nạn cho đến lúc bệnh nặng nằm bệnh viện mấy tháng trời, rồi đến tận ngày nhắm mắt xuôi tay, lúc nào cũng chỉ có má kề vai sát cánh. Chuyện gì cần ngoại giao với chánh quyền, hàng xóm, bà con họ hàng... hay nhà bị dột, cống bị nghẹt, tường bị thấm, quạt hư, đèn hông cháy, máy giặt hổng quay, máy lạnh chảy nước, v.v... má tui đi ngoại giao cái một là đâu vào đó liền, dĩ nhiên là cũng có sự chỉ đạo của ba tui. Dĩ nhiên là những thứ mà ba tui xài hông rành hoặc là hổng biết xài như: tv, máy lạnh, đầu đĩa, máy nghe nhạc, máy chụp hình, máy tính, điện thoại di động... thì má tui biết xài đủ thứ hết, xài ngon lành. Cái điện thoại di động của má suốt ngày inh ỏi, reo còn nhiều hơn cái của tui nữa nha :). 

Bởi zậy, mẹ thằng Hiển hay nói má tui là má Hà trong phim Nghĩa nặng tình thâm, ai coi phim này rồi là biết má tui hay làm những việc bé mọn nhưng vĩ đại ra làm sao :).

Happy birthday Má 11.12.13,  cả nhà cùng đi chơi ở  Rock Water Bay resort để nhiệt liệt chào mừng sinh nhật lần thứ 61 của Má :)

hớn hở nhất là chú Việt của nhỏ Kachi
chú Sam của nhỏ Kachi lên xe thì ỉu xìu như cọng bún, xuống xe tỉnh rụi liền
chú Hiển ẵm con coi biển với!
nè, thấy chưa, biển đẹp hông Chi?
gia đình chú Út
cái bánh kem của Má bị nhỏ cháu nội siêu quậy đi qua
liếm một cái đi lại quẹt một cái, tè le :)
bà Nội nhỏ Kachi là cực nhất mà dzui nhất :)
sáng sớm, trời đẹp, phơi nắng
điệu!
ai cũng điệu!
ngắm biển
biển một bên và Má một bên
nước hồ bơi được dẫn từ ngoài biển vô mặn chằn
chơi đã rồi nằm phê :)
happy time! :)

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...