Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

Hãy vui lên, và vui luôn...

Bữa tối thứ bảy, sau buổi tĩnh tâm, cơn mưa lớn đã làm cho hầu hết mọi người đều phải trú lại bên trong nhà thờ. Em ngồi ngơ ngẩn một hồi, nhớ lại hồi năm kia, có một Cha ở Dòng Đồng Công mà em quên mất tên rồi, đã giảng tĩnh tâm nói về năm vẻ đẹp của con người, Cha giảng hay tới nỗi cộng đồng cả ngàn người im phăng phắc không một tiếng động. Khi Cha vừa nói lời kết thúc bài giảng, tất cả mọi người tham dự lễ đều đồng loạt đứng lên vỗ tay vang dội. Trước đó và sau này, em chưa từng chứng kiến cảnh tượng tương tự... Bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn hơn, em ngồi đọc được chuỗi kinh Mân Côi, rồi quan sát người ta. Ca đoàn trên kia bắt đầu tập hát những bài giáng sinh, toàn bài quen. Có một vài em nhỏ chạy tới chạy lui, mặt hớn hở. Những người lớn tuổi túm tụm trò chuyện vui vẻ. Một vài nhóm ngồi bên trên sốt sắng đọc kinh. Một vài người ngồi lặng yên ngước mắt lên ngắm Chúa. Một vài người ngồi lặng lẽ cúi đầu. Và có không ít người, hầu hết những người trẻ, chuyên tâm chúi mũi vô cái sì-mác-phôn của mình ;).

Em đã từng nói em bây giờ làm biếng đụng tới cái sì-mác-phôn của em dữ lắm. Dĩ nhiên là em kiên quyết không rút sì-mác-phôn của mình ra khi ngồi trong nhà thờ. Từ lâu em đã không thích chúi mũi vô sì-mác-phôn nơi công cộng sau khi đọc một bài báo về thói nghiện sì-mác-phôn của người châu Á nói chung. Em không muốn xài sì-mác-phôn giữa những buổi gặp gỡ bạn bè sau một lần nghe bạn kể hai vợ chồng muốn hâm nóng tình cảm bèn xách xe đi chơi, tới nơi mỗi người ôm một cái sì-mác-phôn, nên sau chuyến đó tình cảm còn lạnh nhạt hơn. Kể từ đó, hầu hết những cuộc gặp gỡ, ăn uống, tiệc tùng của em, từ đám cưới bạn thân tới sinh nhật má, em không chụp một tấm ảnh nào cho ai. Ai chụp thì em cười. Ai nói thì em nghe. Ai buồn em an ủi. Ai tiếu lâm thì em cười đã thôi. Không bao giờ có chuyện ở đâu có hai ba người họp lại với em mà mạnh ai nấy cầm sì-mác-phôn quẹt quẹt. Nói dzậy thôi, chứ em cũng đang lăm le đổi cái sì-mác-phôn mới, tự tặng mình nhân dịp tuổi mới ;).

Rồi mưa cũng tạnh bớt. Em ra lấy xe chạy cái vèo qua tiệm cơm chay sát bên. Vừa dừng xe thì có một cụ lại gần xoè tay xin tiền, còn một cụ nữa mời mua vé số. Hai cụ già chưa tới nỗi lụm cụm nhưng da nhăn nheo hết trơn. Em vừa giở yên xe cất nón vừa nói với cụ bán vé số "lấy cho con hai tờ" xong rút tiền ra trả. Thường em vẫn chỉ mua vé số của những người già, trả tiền rồi là xếp cất vô túi, không thèm coi số gì ngày mấy đâu. Nhưng ác nỗi là trời mưa nên vé của cụ hơi bị ướt, em ái ngại sợ không cất được vô túi nên cầm trên tay, rồi ngờ ngợ, giờ này là cụ phải bán vé cho ngày mai mới đúng. Xui cho cụ là tánh em ưa quên ngày quên tháng nhưng em chẳng bao giờ quên Thánh lễ ngày 13 của nhà thờ. Em mới vừa nhỏ nhẹ hỏi "vé này hình như vé chiều nay mà bà" thì cụ quay ngoắt lại giật vé trên tay em, dúi trả lại tiền, còn lầm bầm chửi trong miệng :(. Em không biết phải nói gì nữa, em im thin. Ngó qua thấy bà cụ ăn xin đứng tủm tỉm cười. Hèn gì lúc trước mấy lần em mua lầm vé số cũ hoài, bởi một tháng em ghé quán này tới mấy bận, cũng thường mua ủng hộ mấy cụ. Tự dưng cái em vô quán ngồi ăn không nổi, gắp mấy đũa kêu gói đem về luôn. Thấy buồn. Về nhà kể má nghe mà vẫn còn buồn, xã hội gì mà tới một người già cả nhăn nheo còn bị đưa đẩy ra đường gạt mấy đứa đáng tuổi con cháu mình.

Chiều nay chở nhỏ Chi đi đổi vé bơi ba tháng ở clb Lan Anh. Nhỏ nhớ dai dễ sợ. Vừa tới cổng là quay mặt lại hỏi liền "cô ba cô ba nhớ hôm bữa con bị té trầy đầu gối ở đây hôn??". Cô ba cười hehe làm sao mà quên được. Bữa đó có cái shop gần đó sale quá trời đồ, cô ba chở nó đi lựa được một lúc thì nó kêu mắc tè. Hỏi cái shop đó họ nói chủ nhà không cho khách đi. Con nít mà cũng không châm chước, thôi về luôn khỏi mua con ơi. Đi ngang qua Lan Anh thì nhỏ Chi rùng mình quá cỡ nên cô ba nó tấp vô đại hỏi anh bảo vệ. Anh này sốt sắng chỉ chị dẫn bé đi thẳng vô nhà hàng quẹo phải là thấy toilet, chị cứ để xe đó em coi dùm cho. Ảnh kỹ lưỡng nói tới nói lui chị nhớ là cứ đi thẳng vô giống như khách nhà hàng, không cần hỏi ai hết. Ai dè, vừa dựng xe xong nhỏ Chi quýnh quáng chạy mấy bước thì vấp té cái đùng đầu gối rướm máu. Nó khóc muốn banh cái nhà hàng của người ta. Khi quay ra gặp chú bảo vệ đứng đón sẵn coi vết thương dỗ dành nó, còn quay đầu xe sẵn rồi đứng nhìn theo hai cô cháu. Nhỏ Chi dù đau khóc mếu máo vẫn không quên khoanh tay "cám ơn chú".

Thì em ưa nói, ở đâu cũng có người vầy người khác, có người nhiệt tình thì cũng có người vô tâm, có người gian manh thì cũng không thiếu gì người tốt bụng. Đời mà. Tự dưng, kể tới đây em chợt nhớ tới chủ đề duy nhất Cha đã giảng xuyên suốt trong buổi tĩnh tâm chiều thứ bảy mưa tầm tã hôm qua "hãy vui lên, và vui luôn..."

Từ rày, em xin hứa, sẽ cố gắng hết sức: vui lên, và vui luôn! ;)

(Chủ nhật thứ ba mùa Vọng Giáng Sinh)


2 nhận xét:

  1. Cô Ba cười chưa mạnh ( hết ga ) bằng cô nhỏ Chi há ...hihi! Còn cô TD thì cười tủm tỉm vì chiện mua vé số ( lậu ) của cô Ba đó đa :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. dạ nhỏ này hổng phải nhỏ Chi cô ơi, nhỏ này con gái của nhỏ bạn con, ngoan ngoãn dễ thương điệu đàng cũng giống nhỏ Chi lắm, má nó mới đưa máy lên chụp hình là nó tạo dáng liền dzậy đó ;))

      Xóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...