SG, những ngày lạnh.
Em bị cảm nặng, chỉ muốn nằm bẹp một chỗ, mà e ngại tim sẽ đau mắt sẽ sưng nên gắng gượng tới lui đây đó. Trưa nay, đi mua cháo bên Đề Thám, dừng đèn đỏ ngay chỗ mình chia tay hôm trước, em rẽ trái anh rẽ phải, em khóc.
Em khóc, chỉ vỏn vẹn trong bốn mươi giây đèn đỏ, rồi quẹt nước mắt, đi tiếp. Cũng tại, em lỡ hứa với lòng, sẽ chẳng có ai, kể cả anh, có thể thấy em rớt thêm giọt nước mắt nào, trừ phi có lý do chính đáng.
Mà giờ kể ra, thì, có lý do nào chính đáng đâu.
Chẳng qua, em thương mình buổi tối nọ, còn cam tâm ngồi yên đó, ngó xa xăm, kể anh nghe về mối tình đầu. Chẳng chút liên quan. Hay nói đúng ra, đoạn liên quan nhất, em lược bỏ mất tiêu rồi.
Chẳng qua, em bây giờ, không ưa ủy mị, cũng chẳng màng thứ gọi là khổ nhục kế, của bất kỳ ai. Những tháng ngày u ám đã qua, em muốn quên, chỉ mong mình thanh thản sống những ngày tươi đẹp này. Được mất thắng thua có là gì?
Chẳng qua, em thương mình đêm đó gió lạnh, chưa đi qua khỏi ngã tư này, tay đã run môi đã tím.
Chẳng qua, em thương anh đêm đó gió lạnh, đường xa, càng thêm xa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))