Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012

Yêu nhau đi (2)


Vừa tốt nghiệp phổ thông, đám bạn tôi xôn xao khi nhận được thiệp cưới của con Ngọc. Nó sánh duyên cùng một ông Đài Loan lạ hoắc. Thời những năm chín mươi đó, phong trào lấy chồng Đài Loan đang rầm rộ. Nhưng, chồng con Ngọc không phải là một ông già đui què sứt mẻ mà là một doanh nhân Đài Loan phong độ, giàu có đàng hoàng. Con Ngọc nói nó quen ảnh khi đi học lớp tiếng Hoa ở trong quận năm, được bạn bè giới thiệu.

Đám cưới con Ngọc được đãi ở nhà hàng Maxim trên đường Đồng Khởi khá hoành tráng. Đám bạn háo hức đi mừng con Ngọc vui duyên mới, vui thì vui lắm nhưng phải nói rằng hầu hết đều ngỡ ngàng. Hoặc tò mò. Vì nhiều lý do. Con Ngọc còn quá trẻ, mới hai chục tuổi đầu. Chồng con Ngọc dòm cũng không có già lắm nhưng lớn gần gấp đôi tuổi nó. Con Ngọc đã có người yêu là thằng Dương, bấy lâu nay hai đứa nó vẫn như hình với bóng. Không biết thằng Dương có đi đám cưới?

Thằng Dương là bạn học cùng trường khác lớp với tụi tôi. Thằng Dương tả theo nghĩa đen đúng nghĩa là một đứa đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi. Con Ngọc bạn tôi cũng đẹp gái, lanh lợi, giỏi giang không kém gì. Ai cũng biết hai đứa nó quen nhau đã lâu. Không ai biết bữa đó thằng Dương đi uống rượu giải sầu ở đâu...

Con Ngọc theo chồng về Đài Loan ở được mấy tháng thì về nước. Im thin thít, lặn mất tăm.

Mấy năm sau, ở quán cafe góc đường Lý Chính Thắng - Huỳnh Tịnh Của, con Ngọc kể cho tôi nguyên do vì sao nó bỏ của chạy lấy người. Nó không hề bị bạo hành. Cũng không phải vì cực khổ thiếu thốn. Đơn giản chỉ vì cảm giác lạc lõng giữa xứ người. Và, nó ghét cái cảm giác làm một con búp bê trong lồng kính, ăn thứ người khác nấu cho nó ăn, mặc cái người khác thích cho nó mặc... Con Ngọc lúc đó tuổi mới đôi mươi, mạnh mẽ cự tuyệt với lối sống đó. Anh chồng Đài Loan đã làm hết sức để dỗ dành nó. Thậm chí là mời ba má nó sang đó ở một thời gian để khuyên con gái. Nhưng nó đã quyết, và không ai làm nó lay chuyển được. Nó ra đi tay không.

Con Ngọc đã tự mình vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất của cuộc đời nó. Đối diện với hàng bao nhiêu ánh nhìn xoi mói của người khác. Làm lại từ đầu. Đi học. Đi làm. Mạnh mẽ sống cuộc sống của riêng nó. Và không ai khác, chính thằng Dương là chỗ dựa tinh thần duy nhất của nó trong suốt thời gian đó.

Dĩ nhiên là rất lâu sau, khi lại công khai yêu nhau, con Ngọc vấp phải sự phản đối quyết liệt của gia đình thằng Dương. Miệng lưỡi thế gian mà. Con Ngọc khổ tâm muốn chết. Nhưng thằng Dương thì khác, nó đủ bản lĩnh và thông minh để hai đứa nó cùng nhau lập kế hoạch chinh phục nhà trai. Một kế hoạch bài bản chi tiết, tôi nghe còn phải nể phục, khiến cho cả nhà thằng Dương từ trên xuống dưới sau đó đều yêu mến và quyến luyến con Ngọc. Đám cưới thằng Dương con Ngọc vui đến nỗi trừ những người bạn thân nhất, không ai biết rằng hai đứa nó đã trải qua biết bao nỗi gian truân thử thách, có lúc tưởng chừng không vượt qua được.

Nhưng, cái sự đời nó đâu có yên ả...

Chuyện là thằng Dương từ trước đó đã định cư ở Mỹ nên đi đi về về một năm vài lần. Con Ngọc trong thời gian bầu bì sinh con cũng chỉ có một thân một mình. Năm đó, thằng Dương về thăm mẹ con con Ngọc nhưng không biết làm sao mà để con Ngọc giận ghê gớm. Con Ngọc phen đó nhất quyết đòi chia tay. Nó hầu như cắt đứt mọi liên lạc với thằng Dương.

Con Ngọc sau này đã thổ lộ với tôi rằng đó cũng là giai đoạn khủng khiếp nhất đối với nó. Tưởng chừng nó có thể phát bệnh tâm thần phân liệt. Hai năm chứ ít gì. Đêm nào cũng khóc. Suy sụp. Chán ghét mọi thứ. Lánh mặt mọi người. Thậm chí nó đi ngoài đường thấy vợ chồng con cái người ta chở nhau nó cũng ghét. Gặp bạn bè kể chuyện gia đình chồng con là nó quay phắt đi... Cuối cùng, suy nghĩ thấu đáo, vì mình, vì con và vì bố mẹ, con Ngọc biết nó không thể tự hủy hoại mình.

May thay, sau đó thằng Dương biết lỗi của mình nên hạ mình hết cỡ để năn nỉ, mong con Ngọc tha thứ. Không tiếp cận được mẹ con con Ngọc, thằng Dương chơi chiêu cũ, quay qua o bế nhạc phụ nhạc mẫu...

Thế rồi, nước chảy đá mòn, con Ngọc cũng bỏ qua cho thằng Dương.

Bây giờ, con Ngọc thằng Dương và hai quý tử đang định cư ở Mỹ. Hai đứa đang có một tổ ấm mà biết bao người đang ngưỡng mộ. Tôi cũng ngưỡng mộ bởi biết hai đứa nó xứng đáng hưởng hạnh phúc. Hai đứa nó đã đủ trải nghiệm, đủ tỉnh táo và đủ bản lĩnh để nhận ra điều gì là quý giá nhất trên đời này. Một trong những câu nói bất hủ của con Ngọc dành cho tôi: "mình cứ cố gắng phía mình trước, mọi chuyện sẽ theo chiều hướng tốt đẹp... còn nếu không thì coi như hai ông này (tức là chồng của hai đứa tôi đó) là hai kẻ khờ dại, có vợ quý mà không biết giữ ha!?" Con Ngọc trước sau luôn khẳng định nó với tôi là hai con vợ quý. Tôi tin.


 .

*tên nhân vật đã được thay đổi :)


2 nhận xét:

  1. có bạn như vậy hèn chi thấy Xuân vững vàng quá chừng

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. uhm, cũng có thể... nhưng mà X á, thấy dzậy chứ hổng phải dzậy đâu bạn :p

      Xóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...