1.
Tôi có một tin buồn và một tin vui cần công bố. Tin buồn là từ sớm mai, tôi sẽ chính thức nghỉ việc, không được đi làm nữa. Còn tin vui là tôi sẽ chính thức được nghỉ việc, không phải đi làm nữa... kể từ sớm mai, thứ hai, 14/5/2012.
2.
Cả tuần nay rồi, bữa nào sếp tôi cũng nhắn cho tôi những dòng đầy ắp
chữ. Phải rồi, tất cả nhân viên nghỉ việc, sếp tôi là người buồn nhất.
Sếp tôi thấm thía nhất cái thói đời phũ phàng ác nghiệt và lòng người
đổi trắng thay đen. Sếp khóc hoài. Không biết tôi đã nói bao nhiêu lời
an ủi chị. Tôi không muốn chị buồn chi nhiều cho hao mòn sức khỏe. Tôi
không thích bi lụy. Tôi cần những suy nghĩ tích cực vào lúc này. Đóng
lại một cái cũ không hẳn là điều không tốt. Mình sẽ có thể bắt đầu một
cái mới. Biết đâu tốt hơn. Chị đừng lo gì. Mọi thứ sẽ ổn thôi! Tôi đã
mạnh miệng nói vậy đó. Mạnh miệng lắm, dù thiệt ra, cũng hơi run. Dù
thiệt ra, sau đó, lúc nửa đêm, tôi khóc tơi tả.
3.
Cái nguyên do cả văn phòng được nghỉ việc nó dài dòng, lê thê lắm. Cái
nội tình của nó có nhiều uẩn khúc lắm. Kể ra cũng cay đắng lắm. Không lẽ
bây giờ mình đi rêu rao, vạch áo cho người coi tùm lum. Thôi thì đường
ai nấy đi. Mình chơi quân tử quen rồi. Không yêu đừng nói lời cay đắng.
Chấm hết.
4.
Ngay bây giờ đây, nếu mà tôi nói tôi không vui thì là tôi đang tự dối lòng mình. Còn nếu tôi nói tôi không buồn thì chỉ có thể là tôi đang gạt người ta. Ba năm đi làm ở đây, ngẫm lại, tôi đã được rất nhiều thứ và mất đi cũng nhiều thứ. Ác một nỗi là toàn mất đi những thứ có-giá-trị. Giờ, tôi, thiệt sự chỉ còn lại một con số 0 tròn vo to tướng. Buồn vui lẫn lộn thôi, chứ trong đầu tôi lúc này đây, chưa có một khái niệm gì gọi là lo lắng cho ngày
mai. Ăn gì ngày mai? Làm gì ngày mai? Đi đâu ngày mai? Ngày mai bắt đầu
lại từ đâu và ngày mai ra làm sao!? Tôi-chưa-nghĩ-tới chứ không phải là
không-dám-nghĩ.
5.
Tôi lại muốn ngân nga bài ca con cá... bổn cũ soạn lại... Từ thưở còn thơ dại cho đến thời con gái mộng mơ, từ thời con gái mộng
mơ cho đến khi gặp được người quân tử năm nào, từ thời làm phu nhân
của người quân tử năm nào cho đến khi khuê phòng lạnh lẽo, từ khi khuê phòng lạnh lẽo cho đến khi khuê phòng lạnh lẽo hơn... tôi chưa
từng vẽ cho mình một viễn cảnh u ám, mờ nhạt, xấu hoắc như những ngày
hiện tại.. Tôi cũng chưa từng nghĩ là có một ngày tôi có thể đạt được những thành tựu to lớn như hôm nay: ba mươi lăm tuổi rưỡi, không đồng xu dính túi, không mảnh tình vắt vai, không nơi nương tựa, không chốn dung thân... Heizz, hồi sáng này dì tôi nói rất chí lý: thôi kệ đi, mày cùi rồi còn sợ lở gì nữa!? Đúng quá đúng, nên tôi ừ, tôi đâu có sợ lở nữa, chỉ sợ ruồi (bu) thôi ;p
6.
À, mà lo gì, tôi vẫn còn sở hữu cái thứ quý giá nhất mà tôi may mắn lắm mới có được... cái thứ quý giá nhất đó vẫn còn nguyên xi, chưa hề mất đi, dù chỉ một xíu nào!
i love you!
Trả lờiXóa:)
XóaQuân bình bạn ơi. Còn cái quán nào chưa thấy khai trương nữa kìa.
Trả lờiXóachắc chắn là phải quân bình rồi anh.
Xóacái ý đồ làm cái quán đó đã tan tành từ trước khi mùa mưa tới rồi anh.