1.
Dạo này mình hiếm khi coi trọn được một bộ phim. Mấy đĩa dvd mua từ đời nào để đóng bụi trên kệ. Mấy trang web chiếu phim hd được bạn chỉ cho, vô coi được một hai lần rồi thôi. Mấy bữa tối tuần trước, lúc mười giờ, mấy mẹ con còn canh coi một bộ phim HQ trên tv. Phim khá hấp dẫn mà mỗi ngày chiếu có một tập một, coi hổng đã, nên nhỏ em dâu đi mua trọn bộ hai đĩa về coi. Hổm rày, nó rảnh coi hết một lèo. Rồi kể lại kết cục làm mình mất hứng, hết coi luôn. Gì chứ, phim cũng như đời, dù hay hay dở, dù thăng hay trầm, mình không biết trước điều gì sắp xảy đến, vậy mà hay. Biết trước kết cục (hay chung cuộc) thì có khi vừa mất hứng (thú) vừa mất hay.
2.
Dạo này mình hay quên. Quên trước quên sau. Cứ quên những việc cần nhớ, toàn nhớ những việc cần quên. Cho nên mình đành dùng phương pháp vừa cổ điển vừa hiện đại là ghi chú nhắc nhở bằng điện thoại. Nào là: gọi điện hỏi thăm chị Th. biệt tích giang hồ mấy tháng nay, gọi điện bé M. vụ chuyển nhà nữa, hỏi thăm bé H. mới sanh con, rao bán đồ dùm chị Tr., hỏi thăm chị Đ. vụ coi mặt bằng làm nhà hàng, hỏi nhỏ Thỏ vụ 5s, đăng ký tour miền tây cho mẹ con em Hiển... Ngoại trừ vụ gọi điện cho mấy bạn hiền hơi lâu lắc vì toàn là dân tám với nhau nên mình trì hoãn, thì đúng ra, toàn những chuyện cỏn con làm chút xíu là xong. Nhưng hễ đang lu bu thì sực nhớ, rảnh một chút thì quên mất tiêu. Nội chuyện hứa là sẽ coi cái đĩa dvd A. đưa biểu "coi đi sẽ tốt cho em" mà mấy tuần rồi còn chưa dở cái hộp ra. Hết để trên bàn máy tính để tối rảnh bỏ đầu dvd coi. Quên béng. Thôi thì để vô balo laptop, để lát chiều làm việc xong sẽ coi, cũng quên luôn. Giờ thì đang nhớ, nhưng chắc viết xong cái entry này sẽ lại quên béng cho coi :)
3.
Dạo này mình hay bị stress vi hai đứa em của mình. Chỉ có một nguyên nhân duy nhất khiến hai đứa nó lục đục. Đó là chồng nhậu vợ nhăn. Em dâu mình tánh tình kể ra thì cũng được lắm. Thằng em mình tánh tình cũng không tới nỗi nào. Nó chỉ có một cái tánh xấu duy nhất là nóng như nước sôi đổ trong háng (từ của Má xài xể nó mỗi khi bực bội :)). Ngoài ra, nó còn ham ăn nhậu dzữ lắm, hễ được nhậu là mặt nó sáng rỡ. Em dâu ghét thằng em mình nhậu vô, vui thì thôi, buồn thì hay lèm bèm, dạo này còn sanh tật, nói toàn chuyện không đâu (Mình cũng ghét cay ghét đắng vụ này). Cho nên, nhỏ em dâu tìm mọi cách quấy rối những khi chồng nó trốn đi nhậu không nói nó. Má chồng với chị chồng nó nói to nói nhỏ để xoa dịu nó hoài mà hình như nó vẫn chưa thấm. Thằng chồng cưng nó đi nhậu thì cưng kệ nó đi, cưng đi shopping, đi ăn uống, đi chơi với mấy chị cưng đi. Để ý nó chi, gọi điện nó chi, nhắn tin nó chi, có ích lợi gì đâu. Nó đương ngồi trên bàn nhậu mà cưng quấy rồi nó hoài chỉ có vừa làm mất mặt nó vừa làm mất mặt cưng thôi àh. Cứ cười vui vẻ như không đi cưng. Đừng có hằm hằm. Ít có ông chồng nào mà chịu mình say, mình sai, mình lép, mình mang tiếng sợ vợ!? Đàn ông mà có men trong người rồi khó nói lắm. Bởi dzậy, nhà có chuyện hoài chỉ vì nhiêu đó. Làm mình buồn muốn chết vì mở miệng ra khuyên can được một hai câu là tự dưng thấy lưới líu lại, há miệng mắc quai.
4.
Một ngày của mình bây giờ rất đầy đặn. Và rất được việc. Mình có thể làm một mạch từ sáng sớm đến chiều tối không ngơi nghỉ, miễn là có cảm hứng. Và hậu quả nhãn tiền là trong vòng có bốn tháng, mình gần như phát phì và có triệu chứng bị suy giãn tĩnh mạch chân. Mình lên cân vùn vụt và chân hay bị tê cứng nhức mỏi. Hỏi thăm anh Google ảnh nói mình phải cải thiện tình hình bằng cách vận động nhiều hơn và uống thêm vitamin 3B. Vitamin 3B thì đã mua hồi tối rồi, và 5:50' sáng này cũng có người ở xa thiệt xa gọi điện thoại bắt mình dậy sớm đi bộ rồi. Haiza, mình phải ráng bởi mình ghét bị béo phì. Và, mình ghét dậy sớm kinh khủng! :p
5.
Tự dưng viết tới đây thì nhớ lại cái khúc mà mình viết hồi xưa, về cái sự hao mòn của mình :)
Một buổi sáng thức dậy, ta thấy mình dường như bị hao mòn quá xá, cả thể xác lẫn tinh thần. Thể xác cao 1m55 nặng 50kg hiện tại theo chỉ số BMI coi trên mạng là
"bình thường, bạn hãy cố gắng duy trì". Tuy vậy, ta không thể dối ta là
dạo này cơ thể ta xuống cấp trầm trọng. Biếng ăn mất ngủ làm cho ta bèo
nhèo quá dù ta đã cố gắng để duy trì vẻ ngoài đẹp đẽ. Đuối rồi. Nếu khấu
hao đi, ta còn chừng không tới 50% giá trị sử dụng nữa. Hạn dùng cũng
bị giảm bớt mấy năm. Khả năng sinh lợi không còn cao mà khả năng thu hồi
vốn chắc coi bộ khó àh... Nhưng mà thể xác còn có thể tân trang lại chứ sợ nhất là cái tinh thần của ta...... (trích Hao mòn - 7/6/2010)
6.
Lượm được từ internet: Một cuộc khảo sát tìm hiểu xem tại sao đàn ông rời giường lúc nửa đêm, kết quả là: 5% đi uống nước, 8% đi vệ sinh, còn 87% là đi về nhà :D
Nhiều khi quên hay đãng trí chút cũng có lợi cho sức khỏe chị ạ, chứ cái gì cũng nhớ thì hay đau đầu lắm.
Trả lờiXóaCái khúc: còn 87% là đi về nhà là sao hả chị :D
- cũng có thể lắm :)
Xóa- cái khúc đó chị cũng hông hiểu lắm :D