Tầm chín giờ sáng, em đeo cái laptop lên vai, lơn tơn đi bộ ra cửa hàng cách nhà chừng năm phút. Mở cửa, vệ sinh, dọn dẹp, trưng bày hàng hóa chừng một tiếng đồng hồ. Mở laptop lên. Liếc sơ cập nhật cái tin tức thời sự xong là em say sưa úp úp cười cười nói nói bán bán tới gần năm giờ chiều. Một mình một cửa hàng, em tất bật vừa lo nhập hàng, chụp ảnh, chỉnh sửa, quản trị web, nhận đặt hàng qua điện thoại, tiếp khách bán hàng, vừa đăng vừa úp quảng cáo trên cả chục website. Em đã nói ai mướn được em là phước của họ cho nên tám tiếng đồng hồ, chỉ tập trung chuyên môn, của em trôi qua thiệt nhanh, nhẹ và hiệu quả. Trong tám tiếng đồng hồ đó, em hầu như không có một xíu thời gian nào để nghĩ ngợi để buồn phiền để nhớ nhung ai.
Chiều tối, đi Lễ về, em lại chở hai đứa bạn nhỏ đi vòng vòng đâu đó để giảm stress cho cả nhà, đồng thời trả lại sự yên tĩnh cho lối xóm xung quanh. Đến khi tiễn hai bạn nhỏ lên giường đi ngủ, tầm chín giờ tối, em lại một mình. Em loay hoay. Em nhớ. Em buồn. Em giận. Em nghĩ quẩn đủ thứ. Biết làm thế nào bây giờ, bởi đôi khi, em vẫn còn oán trách cái người đã phá vỡ tan tành giấc mơ gia đình hạnh phúc của em. Ngày nào cũng như ngày nấy, em chỉ làm khó mình được nhiêu đó. Rồi thôi. Em lại tự ve vuốt nỗi buồn và cơn giận của mình. Khi mọi cảm giác tiêu cực đã lắng xuống, em lại nằm yên, ngó mông lung lên cái đồng hồ treo tường. Lần nào cũng như lần nấy, em rùng mình nhận ra mỗi một phút đã trôi qua không bao giờ quay lại được. Thấy mình đang xài phí phạm mình quá.
Thuong chi... va cung thuong em.
Trả lờiXóaCách sống...
Trả lờiXóaKhi tôi nhìn những con đường đầy những bông hoa dại, tôi lo ngại đám cỏ ấy sẽ phá đi mảnh vườn của mình.
Đám trẻ thì lại tìm hái những bông hoa ấy tặng mẹ và vui đùa với những bông cỏ may...
Khi tôi gặp một kẻ say khướt đang mỉm cười, tôi chỉ ngửi thấy mùi rượu và sự kinh tởm , những kẻ khiến tôi phải quay mặt.
Nhưng đám trẻ của tôi thì nhìn và mỉm cười lại với họ.
Khi tôi nghe những đoạn nhạc mà mình thích tôi chẳng để tâm chút gì, chỉ ngồi lì và lắng nghe .
Đám trẻ nhà tôi lại nhún nhảy theo nhịp điệu, hát to lên dù chỉ với những lời mà chúng tự nghĩ ra.
Khi gió thổi qua mặt, tôi thu người lại, bực mình vì chúng làm rối mái tóc của mình và những bước chân thêm khó khăn .
Lũ trẻ thì nhắm mắt lại, dang hai tay như bay lên cùng với chúng, sau đó thì phá lên cười.
Khi tôi gặp một vũng bùn, tôi cố bước qua nhanh, lo sợ chúng sẽ làm bẩn giày và day lên những tấm thảm.
Ŀám trẻ thì ngồi quanh lại, chúng cố xây các đập nước, các dòng sông và nô đùa với những con giun.
Khi cầu nguyện , tôi luôn mong Chúa sẽ ban cho mình nhiều thứ.
Lũ trẻ thì khẽ nói : “Chúa ơi, cám ơn vì đã cho con đồ chơi và nhiều bạn bè. Con cũng chưa muốn lên Thiên đàng với Người vì con nhớ ba và mẹ con lắm!"
Phải chăng chính trẻ con mới là những nguờ chỉ cho chúng ta cách sống, và có lẽ vì thế những thiên thần luôn ở bên chúng.
Và hãy tận hưởng những quà tặng dù nho nhỏcủa cuộc sống. Một ngày nào đó, khi nhìn lại bạn sẽ nhận ra rằng đấy mới chính là những khoảnh khắc đích thực của mình!
mình hiểu ý bạn muốn nói gì, cám ơn nhiều nha Thọ!!
Xóa