Sinh nhật mình hồi tháng giêng, A. lặn lội sang tìm chỉ để hỏi "em có chương trình gì không?". Mình chỉ nói "đi Bãi Dâu nha" rồi là sáng sớm xách đồ đi. Bữa chiều đó, biển vắng ngắt, chỉ có một người đàn ông và mấy đứa nhỏ tắm biển. Có một nhóc tì chừng ba bốn tuổi ốm nhách bị sóng đánh lộn mèo hoài rất mắc cười. Mặc cho sóng to gió mạnh, nó vẫn trì lắm, cứ nhào vô ăn thua lăn lộn đủ kiểu. Mình với A., hai đứa ngồi trên cát vừa cười muốn sặc vì thằng nhóc đó vừa kể nhau nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Rồi nói tới chuyện bơi lội, mình kể A. nghe chuyện có lần mình đi bơi mém chết chìm được anh kia nhảy xuống hồ cứu. Kể rành rọt luôn từ đầu tới cuối mà mặt tỉnh rụi. "Em thay đồ xong ra dzìa thì gặp anh kia, em cười cười hỏi có phải hồi nãy anh mới nhảy xuống hồ cứu mỹ nhân hôn anh?, ảnh cũng cười
cười trả lời đâu phải đâu. Em vẫn cám
ơn ảnh, xong rồi trên đường về mới nghĩ ngợi hoài, ảnh nói đâu phải đâu là sao ta? ảnh khiêm
tốn không nhận ảnh là anh hùng hay ý ảnh nói em đâu phải mỹ nhân
đâu? em tự nhủ lần sau gặp lại ảnh em phải hỏi cho kỹ vụ này mới được!". A. nghe xong cười ngất. Miệng A. cười, mắt A. cười, cả khuôn mặt A. cùng cười, dòm sáng và đẹp như trăng rằm dzậy. Chao ôi, mình luôn khoái chí khi nhìn thấy bạn mình cười ngất vì mình. Chiều nay, dọn máy tính, coi hình cũ, tự dưng nhớ tới bạn A. dễ sợ, không phải vì khuôn mặt cười của A. đâu, chỉ vì mình thấy nhớ biển và những bông hoa giấy này thôi :)
Chuc my nhan luon la my nhan whatever
Trả lờiXóayeh! whatever! (for you, i will)
Xóa:)