1.
Nhỏ Kachi bé bỏng của cô ba nó cũng tiếu lâm dzữ lắm nha. Bữa kia, cô ba nó ngồi trước cửa nhà mải mê với cái điện thoại, còn nó thì chạy xe scooter vòng vòng. Chạy chơi cho đã,
xong nó dẫn bạn scooter dzìa trước cửa nhà
dựng sát vô tường. Rồi nó hỏi "em, em, chị đậu xe ở đây được hông em?".
Tưởng nó hỏi ai. Ai dè, nó vẫn đứng đó, tay dựng xe, mặt ngó về phía cô
ba nó, hỏi lại lần nữa "em, em, chị đậu xe ở đây được hông em?". Cô ba
nó tròn xoe mắt dòm cái bản mặt tủm tỉm khó ưa của nó, nó vẫn tỉnh bơ
hỏi lại lần ba "em, em, chị đậu xe ở đây được hông em?". Rồi hai cô cháu cười ngất ngư :).
Thì ra là mỗi lần chở nó đi đây đi đó, tới chỗ nào muốn đậu xe, cô
ba nó cũng hỏi người ta cái câu này. Nó để bụng. Lâu lâu nó sao y bản
chánh lại, làm cho cô ba nó giật mình mà nhớ ra rằng lúc nào cũng phải
cẩn thận lời ăn tiếng nói cách cư xử, hông thôi, tờ giấy trắng nó biến
thành tờ giấy nhám mắc công ân hận hổng kịp :).
2.
Cách đây mấy bữa, có người ngồi làm việc chăm chú mê say đến nỗi con
bé Nhiên, cháu ngoại của ông Hai chủ nhà, nó đứng kế bên hồi nào hổng
hay. Ngày thường, nó rất trái tính trái nết, dữ dằn, hổng biết sợ ai là gì. Thi thoảng, nó qua lục tung đồ chơi bên này, ông ngoại qua bắt về, nó giãy nãy khóc thét. Chiều bữa đó, nó đứng ngó dì X tự lúc nào rồi hỏi: "Dì X. đang làm gì mà mặt dì X. buồn quá zậy?". Tự dưng, dì
X. ngẩn người ra, hỏi nó con nói cái gì? Nó lập lại y chang cái câu ở
bên trên. Mèn ơi, nó bằng tuổi nhỏ Kachi, mới có hai tuổi rưỡi hà, hổng biết nó
ngó thấy bản mặt của dì X. này có cái gì khác thường mà hỏi zậy!? Dì X.
chỉ biết cười, trả lời nó rằng dì X. đâu có gì đâu mà buồn, dì X. đang
làm việc mà con. Nó cười, rồi bỏ đi, bỏ lại dì X. ngồi ngẩn ngơ. Kể từ đó, dì X. mới phát hiện ra nhỏ Nhiên này có cái duyên ngầm ẩn đằng sau vẻ nổi loạn, bất cần và hổng biết sợ ai là gì nha :)
3.
Bữa đi chơi ở TiniWorld, bạn Bắp chơi game xong ra quầy đổi điểm lấy quà, được một cục
nam châm nhỏ xíu xiu. Anh họ của bạn Bắp thì được nhiều điểm hơn nên đổi được con Angry Bird lớn hơn tí xíu. Thằng nhóc kia vừa khoe ra thì tự dưng nước mắt bạn Bắp rớt lộp độp. Út X nó ngạc nhiên vô cùng, càng hỏi nước mắt nó càng trào ra dzữ dzội hơn!? Vì sao con khóc? Vì sao con khóc? Nói cho út X. nghe coi?? Út X phải hỏi nó như Bụt hỏi zậy, nó mới mở miệng phân bì là tại sao cục quà của con nhỏ xíu còn quà của anh lại lớn hơn!? Út X ôm nó vào lòng nói có gì mà khóc, lần sau con chơi giỏi hơn sẽ có quà lớn hơn mà. Nó vẫn khóc. Út X. mới dỗ nó rằng Út X. còn rất nhiều voucher, mai mốt sẽ dẫn con đi chơi nhiều hơn, con vẫn còn có rất nhiều cơ hội. Dỗ một hồi nó mới nín.
Ngẫm lại, rồi cứ nghĩ ngợi, nhớ, thương, ước mình bây giờ cũng được ai đó vỗ về như hồi mình còn nhỏ. Hồi mình còn nhỏ, mỗi khi mình khóc, mình dỗi, hay thậm chí mình quấy... còn có ba má mình, ông bà mình, cô chú cậu dì mình, chị em mình, những người thương mình sẽ ôm mình vào lòng, dỗ dành mình, an ủi mình. Bây giờ, mình già rồi, cứng cáp rồi, đủ lông đủ cánh rồi, có đụng chuyện gì cũng hông dám la làng, hông dám khóc, hông dám dỗi, cũng hổng dám quấy ai... Chỉ vì một điều duy nhất là sợ ba má mình, ông bà mình, cô chú cậu dì mình, chị em mình, những người thương mình sẽ lo, sẽ buồn, sẽ đau cho mình... Nên mình chỉ dám tự dỗ mình. Rằng, mình còn rất nhiều nguồn vui sống, mai mốt mình sẽ dẫn mình đi chơi nhiều hơn, mình vẫn còn có rất nhiều cơ hội :).