Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

Ngắn thôi (23)

Bạn chỉ sống một lần thôi, nhưng nếu bạn sống đúng, một lần là đủ rồi.
You can only live once, but if you do it right, once is enough.
(Khuyết danh)




 *chú thích ảnh: bon chen đi tắm hơi Hàn Quốc Jiim-Jil-Bang ;)

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Ngắn thôi (22)

Cuộc sống làm bạn buồn chán ư? Hãy lao vào công việc bạn tin tưởng bằng tất cả trái tim, sống vì nó, chết vì nó, và bạn sẽ tìm thấy thứ hạnh phúc tưởng chừng như không bao giờ đạt được. (Dale Carnegie)



Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013

Để nhớ một thời ta đã đi

ngã 3 đường nhìn từ ban-công ks trong một buổi sáng Phú Yên ấm áp
toàn cảnh Phú Yên nhìn từ Tháp Nhạn buổi chiều
bánh bèo cô Mai Tháp Nhạn
một mình trên biển vắng Phú Yên :)
Đà Nẵng đêm tuyệt đẹp nhìn từ cầu sông Hàn
Nhà thờ Chánh tòa Đà Nẵng
sương mù giăng ngập lối trên đỉnh Bà Nà
Huế mộng mơ
gái SG ở Huế
trên đường đi Cát Bà
Hồ Gươm mù sương
ham làm một bức ký họa lắm... nhưng thấy nhiều người coi quá... mắc cỡ...
bún đậu số 4 Ngõ Gạch

Phú Yên - Đà Nẵng - Bà Nà - Huế - Cát Bà - Hà Nội
(16.11.2013 - 25.11.2013)

Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

24.11.13

... là ngày thứ chín của chuyến đi này. Chiều tối, tôi thả bộ thong dong, đi lễ Nhà thờ Cửa Bắc rồi thả bộ về lại Phố Cổ. Trên đoạn đường 1,9km bận đi và 1,7km bận về này, tôi bỗng dưng nhớ nhà quá chừng chừng ;)

Nhớ nhất là căn phòng ấm êm của mình. Nhớ Má, với mấy đứa nhỏ ưa chộn rộn, trong căn nhà nhỏ thường chộn rộn, nằm tít sâu ở trong một cái hẻm lúc nào cũng chộn rộn luôn. Nhớ công việc tất bật của mình. Nhớ nhà chầu Nhà thờ Huyện Sỹ. Nhớ quán cơm chay Pháp Hoa. Nhớ bún đậu A Vừng. Nhớ ly nước sâm lạnh của quán nước dì Lệ. Nhớ bạn Elizabeth yêu dấu của mình. Nhớ con đường Bùi Viện. Nhớ cả Sài Gòn rộng lớn náo nhiệt của mình...

Nhớ da diết, thương da diết ;).


(edited)

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

23.11.13

Em tưởng mình mạnh mẽ. Em tưởng mình can đảm. Em tưởng mình đã chuẩn bị sẵn tư tưởng cho ngày trở lại nơi này. Nhưng không phải. Những con phố nhỏ ở đây khiến em thấy em chông chênh chông chênh. Đến độ, nước mắt cứ tự nhiên trào ra. Và, những cơn gió đầu đông ở nơi này, dường như, đã quật ngã em rồi. Không chút thương xót. Em đã nhớ anh... Rất nhiều.


Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

Ngắn thôi (21)

Đi được gần nửa chặng đường, tôi mới phát hiện ra mình là một du khách, đối với dân địa phương, cực kỳ thân thiện, dễ tánh, chịu chi và vui vẻ vô cùng :)

 

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

Chuyện con nít


1.
Nhỏ Kachi bé bỏng của cô ba nó cũng tiếu lâm dzữ lắm nha. Bữa kia, cô ba nó ngồi trước cửa nhà mải mê với cái điện thoại, còn nó thì chạy xe scooter vòng vòng. Chạy chơi cho đã, xong nó dẫn bạn scooter dzìa trước cửa nhà dựng sát vô tường. Rồi nó hỏi "em, em, chị đậu xe ở đây được hông em?". Tưởng nó hỏi ai. Ai dè, nó vẫn đứng đó, tay dựng xe, mặt ngó về phía cô ba nó, hỏi lại lần nữa "em, em, chị đậu xe ở đây được hông em?". Cô ba nó tròn xoe mắt dòm cái bản mặt tủm tỉm khó ưa của nó, nó vẫn tỉnh bơ hỏi lại lần ba "em, em, chị đậu xe ở đây được hông em?". Rồi hai cô cháu cười ngất ngư :). 

Thì ra là mỗi lần chở nó đi đây đi đó, tới chỗ nào muốn đậu xe, cô ba nó cũng hỏi người ta cái câu này. Nó để bụng. Lâu lâu nó sao y bản chánh lại, làm cho cô ba nó giật mình mà nhớ ra rằng lúc nào cũng phải cẩn thận lời ăn tiếng nói cách cư xử, hông thôi, tờ giấy trắng nó biến thành tờ giấy nhám mắc công ân hận hổng kịp :).

2.
Cách đây mấy bữa, có người ngồi làm việc chăm chú mê say đến nỗi con bé Nhiên, cháu ngoại của ông Hai chủ nhà, nó đứng kế bên hồi nào hổng hay. Ngày thường, nó rất trái tính trái nết, dữ dằn, hổng biết sợ ai là gì. Thi thoảng, nó qua lục tung đồ chơi bên này, ông ngoại qua bắt về, nó giãy nãy khóc thét. Chiều bữa đó, nó đứng ngó dì X tự lúc nào rồi hỏi: "Dì X. đang làm gì mà mặt dì X. buồn quá zậy?". Tự dưng, dì X. ngẩn người ra, hỏi nó con nói cái gì? Nó lập lại y chang cái câu ở bên trên. Mèn ơi, nó bằng tuổi nhỏ Kachi, mới có hai tuổi rưỡi hà, hổng biết nó ngó thấy bản mặt của dì X. này có cái gì khác thường mà hỏi zậy!? Dì X. chỉ biết cười, trả lời nó rằng dì X. đâu có gì đâu mà buồn, dì X. đang làm việc mà con. Nó cười, rồi bỏ đi, bỏ lại dì X. ngồi ngẩn ngơ. Kể từ đó, dì X. mới phát hiện ra nhỏ Nhiên này có cái duyên ngầm ẩn đằng sau vẻ nổi loạn, bất cần và hổng biết sợ ai là gì nha :)

3.
Bữa đi chơi ở TiniWorld, bạn Bắp chơi game xong ra quầy đổi điểm lấy quà, được một cục nam châm nhỏ xíu xiu. Anh họ của bạn Bắp thì được nhiều điểm hơn nên đổi được con Angry Bird lớn hơn tí xíu. Thằng nhóc kia vừa khoe ra thì tự dưng nước mắt bạn Bắp rớt lộp độp. Út X nó ngạc nhiên vô cùng, càng hỏi nước mắt nó càng trào ra dzữ dzội hơn!? Vì sao con khóc? Vì sao con khóc? Nói cho út X. nghe coi?? Út X phải hỏi nó như Bụt hỏi zậy, nó mới mở miệng phân bì là tại sao cục quà của con nhỏ xíu còn quà của anh lại lớn hơn!? Út X ôm nó vào lòng nói có gì mà khóc, lần sau con chơi giỏi hơn sẽ có quà lớn hơn mà. Nó vẫn khóc. Út X. mới dỗ nó rằng Út X. còn rất nhiều voucher, mai mốt sẽ dẫn con đi chơi nhiều hơn, con vẫn còn có rất nhiều cơ hội. Dỗ một hồi nó mới nín.

Ngẫm lại, rồi cứ nghĩ ngợi, nhớ, thương, ước mình bây giờ cũng được ai đó vỗ về như hồi mình còn nhỏ. Hồi mình còn nhỏ, mỗi khi mình khóc, mình dỗi, hay thậm chí mình quấy... còn có ba má mình, ông bà mình, cô chú cậu dì mình, chị em mình, những người thương mình sẽ ôm mình vào lòng, dỗ dành mình, an ủi mình. Bây giờ, mình già rồi, cứng cáp rồi, đủ lông đủ cánh rồi, có đụng chuyện gì cũng hông dám la làng, hông dám khóc, hông dám dỗi, cũng hổng dám quấy ai... Chỉ vì một điều duy nhất là sợ ba má mình, ông bà mình, cô chú cậu dì mình, chị em mình, những người thương mình sẽ lo, sẽ buồn, sẽ đau cho mình... Nên mình chỉ dám tự dỗ mình. Rằng, mình còn rất nhiều nguồn vui sống, mai mốt mình sẽ dẫn mình đi chơi nhiều hơn, mình vẫn còn có rất nhiều cơ hội :).



Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Ngắn thôi (20)

(cho em U.)
 

Thi thoảng, ta nên tự thầm hỏi: “Ta đang đeo đuổi cái gì? Ta sống vì cái gì?"

Trong những khoảng lặng giữa bộn bề cuộc sống bận rộn, vất vả, cơm áo gạo tiền, chị lại nhớ lan man cái câu này, một trong 66 câu làm chấn động thiền ngữ thế giới và... nghĩ đến em.
Em biết hôn...
Nó đã làm chị chùn tay khi chị bắt đầu muốn thực hiện một vài cái ý định điên rồ.
Nó đã khiến chị buông bỏ được một vài thứ lớn lao mà chị đã từng khư khư đeo giữ.
Nó đã giúp chị bỏ qua được một vài cảm xúc tệ hại, sự trách móc, đổ lỗi, oán giận, chấp nhất, nhỏ nhặt.
Đôi khi, nó cũng làm chị lung lay, bởi thật lòng mà nói, lúc này đây, chị còn chưa biết đích xác chị đang đứng ở đâu, đeo đuổi cái gì và sống vì cái gì?
Nhưng chỉ lung lay một lát thôi em... vì chính nó sẽ lại làm cho chị an lòng.
Vì sao em biết hôn?
Vì lòng tin của chị đó.
May quá em ơi, lòng tin của chị, nó vẫn còn nguyên đó, chưa hề mất đi, dù chỉ một ngày.
Chị cũng tin, nhờ có Chúa, có mẹ và các anh của em, em sẽ luôn vững vàng.
Thương em nhiều.

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

Còn gặp nhau thì hãy cứ cười


Sau một vài bận từ chối vì "em chưa sẵn sàng gặp lại mấy chị...", sáng thứ bảy nhỏ em này đã chủ động gọi để mấy chị em làm một cái hẹn, gặp nhau cuối tuần ;).

Chị hai nghe điện thoại mà hớn hở hí hửng hào hứng thấy thương. Nhắc đi nhắc lại làm như sợ nhỏ em này đổi ý, còn nói nhất định sẽ có mặt đúng giờ dù chưa biết phải gồng gánh kiểu gì để tới điểm hẹn. Chưa tới giờ hẹn đã nghe chị ba réo um sùm "em đi chưa? tới đâu rồi?". Đến lúc thấy nhỏ em này từ xa, chị hai chị ba và hai nhóc nhỏ đã nhảy lưng tưng, vừa vẫy tay vừa réo tên. Rồi hai nhóc nhỏ nhào tới ôm chầm út X. này, mừng rỡ như là đã tám năm rồi hổng có gặp. Cảnh tượng háo hức chộn rộn còn hơn là cảnh người ta đoàn tụ ở sân bay :).

Công nhận mấy đứa nhóc đã lớn hơn rất nhiều, rất hiếu động, và cũng rất đáng yêu. Còn ba chị em tôi, dù ba chìm bảy nổi, nhưng hễ ăn diện lên để hẹn hò với nhau thì vẫn trẻ trung, tươi tắn và đẹp đằm thắm hơn hồi xưa nhiều. Tiếc là hông có chụp được tấm ảnh nào minh họa vì mấy nhóc nhỏ náo động quá chừng chừng. Nội chạy theo chơi chung rồi trông chừng rồi cười giỡn với tụi nó cũng đủ làm út X. này đuối cả người khan cả tiếng. Một buổi tối vui vẻ và ấm áp cho tới tận lúc mấy chị em tôi bịn rịn chia tay ở ngã ba đường.

Cám ơn hai chị và mấy nhóc đã làm cho nhỏ em này cảm thấy mình còn được yêu thương, còn có giá trị, còn quan trọng. Để nhỏ em này còn có thể tin ở đời có một thứ cảm tình gọi là "tình cảm". Hổng hề vụ lợi. Hổng có màu mè. Và dù có sóng gió, xa cách, chối bỏ kiểu gì, cuối cùng, cũng chẳng thể chia cắt nổi.

Hôm qua, tình cờ đọc được câu "Trẻ nhỏ sẽ không nhớ bạn vì vật chất bạn đã cho chúng, mà vì tình cảm bạn dành cho chúng", tự dưng nhỏ em này nhớ hoài tới buổi tối thứ bảy với mấy chị và mấy bạn nhỏ kia.

Nhớ da diết, thương da diết :).

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

Còn gặp nhau thì hãy cứ vui

TiniWorld 2.11.2013 ;)

Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.

...
(Tôn Nữ Hỷ Khương)

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...