Có lần, cũng đã lâu, em từng tuyên bố dzầy:
"... Giữa cái thế giới blog rộng lớn muôn màu, blog của tôi đơn thuần chỉ là nhật ký cá nhân. Trước là có một chỗ trên mạng để chui ra chui vô, sau là giải tỏa chút xì-trét tình cảm. Vui là chính, kể lể là mười. Tôi không dám lạm bàn chuyện quốc sự to tát cũng không chỉ được cho ai cái bí quyết nào hay ho về ăn uống học hành coi phim đọc sách hay đi chơi. Từ khi lỡ sa chân vô con đường nghiện ngập viết blog này, phải thú thiệt có đôi lúc mình cũng hám danh. Khoái có nhiều người biết tới, nhưng để làm gì thì cũng không biết để làm gì? :)). Đến lúc nhận ra blog của mình mà mình không muốn bày tỏ cái tôi của mình thì tự nhiên thấy lãng xẹt. Không dám nói điều mình muốn nói, đó chẳng phải là tôi nữa :p. Dzậy nên, vào một buổi tối mưa gió như bữa nay, tôi nghĩ lại: tôi nên là chính tôi. Lâu lâu post
Rồi em đã làm y dzậy...
Rồi một năm đôi ba lần, em âm thầm đóng blog. Tương đương một năm đôi ba lần, em chìm lỉm trong tâm trạng tồi tệ kinh-khủng-khiếp. Bỗng dưng thấy tim đau nhức nhối. Bỗng dưng vô cớ chán ghét đủ thứ trên đời. Bỗng dưng chỉ muốn đóng cửa làm thinh. Dù dzậy, ngày của em vẫn trôi đều với chín tiếng đồng hồ công việc ngập mặt sau đó là tiết mục ăn uống rong chơi cười giỡn. Dòm bề ngoài, đố ai biết em buồn!? Gặp ban ngày, đố ai thấy em rầu!?
Cho nên, lần thứ một trăm lẻ một...
- em khẳng định lại, đó là chuyện bình thường, là cảm xúc tự nhiên, là chuyện em phải thích nghi. Đối với em, nó chẳng phải chuyện gì lớn lao, bởi em tin cái-gì-rồi-cũng-qua. Nó lại càng chẳng có liên quan gì tới cái bóng quá khứ hay nỗi sợ tương lai!
- em xác nhận lại, đó là cuộc sống lúc vui lúc buồn, là hiện tại lúc vầy lúc khác không-thể-phủ-nhận của riêng em. Em có lúc thấy em bất lực, nhưng chưa bao giờ em thấy em bất hạnh hay cuộc đời này bất công!
- em đề nghị lại, lâu lâu cứ để em chìm lỉm trong vũng lầy của đời em đôi ba ngày. Khi gần ngộp thở em sẽ tự ngóc đầu lên. Làm ơn! Đừng thương hại. Đừng phán xét. Đừng ngao ngán thở dài. Đừng hỏi em có chuyện gì. Đừng thắc mắc vì sao. Đừng nói em phải làm gì với quá khứ hiện tại hay tương lai. Chỉ cần im lặng ở bên em. Vì em luôn tin vào giác quan của mình, nên em chắc chắn sẽ có cách để tự cảm nhận sự quan tâm của ai đó, nếu có.
Cũng như, có câu nói rất hay em đọc được từ một bạn trẻ khi bạn ấy phải đau lòng chia xa cách biệt âm dương với người yêu của em ấy:
"Đừng lo cho em, vì em yếu đuối khi muốn nhưng sẽ mạnh mẽ khi cần."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))