Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

Lọng cọng (7)

1.
Từ ngày ba mất, má buồn thỉu buồn thiu, hễ có dịp là quảy giỏ đi Long Xuyên ba bốn bữa liền. Mỗi bận má đi, nhà trống vắng dễ sợ. Ban ngày hổng ai nấu cơm cho mình ăn. Tối hổng ai coi phim và tám tới khuya với mình. Hổng có ai mua sữa đậu xanh cho mình uống. Hổng có ai buồn tình rủ mình xách xe chở đi một vòng SG cho mát tiện thể ăn uống nhìn ngó thiên hạ. Đã dzậy, má đi chơi còn xách theo cục cưng Kachi của mình. Ở không nằm nhớ hai bà cháu chịu hổng nổi. Cũng may, còn có em Hiển "lý sự" sẵn sàng theo mình tới mọi chân trời góc biển.

2.
Hổng biết sau này mình sáu chục tuổi, em Hiển hai mươi bảy tuổi, nó có phải là nguồn an ủi tuổi già của mình hôn? Nhưng mới cách đây mấy tiếng đồng hồ, mình biết nó "coi trọng" mình dzữ lắm. Bị vì má nó mắc bận, gửi nó cho nhỏ em dâu coi dùm. Nó đi cầu, em dâu canh, xong rồi nói Hiển ngồi xuống chị rửa đít cho. Cái lỗ tai thính mười trên mười của nó vừa mới nghe tiếng mình bước chân vô cửa đã la bai bải "hông! hông! em muốn chị X rửa đít cho em hà". Ai dà, cái thằng này, làm như rửa đít cho nó vinh dự lắm, chỉ định đúng chị X nữa mới ghê. Giằng co một hồi, cuối cùng, đích thân chị X này cũng phải lết vô xịt nước rửa cho nó. Thấy gớm! :)

3.
Sinh nhật thằng N., tặng nó cái bánh trái tim nhỏ xíu rồi xúi giục hai vợ chồng nó đi coi phim, coi kịch, coi ca nhạc gì đi. Ở nhà chi hoài. Nói dữ lắm mà nó vẫn còn ái ngại. Cái thằng, nói đại là làm biếng đi chớ ái ngại cái gì. Hai vợ chồng làm có dư quá chừng mà suốt ngày chỉ lo cày cuốc chẳng biết giải lao giải trí là gì... chẳng bù với chị mày hồi xưa!! Mèn ơi, mình đã nói rất là sướng miệng, tới hồi hai đứa nó đi rồi, mình nằm dài trên sofa, ôm cái gối, bất động cả tiếng đồng hồ, buồn thúi ruột.

4.
Sinh nhật thằng L., mình cũng tặng nó cái bánh trái tim nhỏ xíu. Dòm nó ăn ngon lành, tự nhiên thấy dzui trong bụng, y như hồi mình lặn lội đường xa gió bụi mua món quà mọn tặng nó hồi năm ngoái. Rồi nó hào hứng nhắc lại chuyện mình tặng món quà Lego cho nó năm nảo năm nào. Cái mặt nó sáng bừng, như lúc đó, cái lúc mà mình và nó còn sung sướng hạnh phúc đầy đủ như nhau. Mình thấy thương nó dễ sợ. Có mấy năm à, hai chị em mình rụng rời chao đảo, có khác gì nhau đâu.

5.
Nghe mình nhất quyết bỏ nghề, có không ít người ái ngại cho mình. Hết sếp cũ tới bạn cũ, ai nấy sợ mình bị chôn chân, lục nghề, uổng đạn. Mới hồi sáng này, mình lại từ chối một lời mời của bạn hiền. Tính ra, từ lúc mình được nghỉ làm, mình đã từ chối sáu cái cơ hội vàng ngọc rồi. Toàn chỗ thân quen gửi gắm giới thiệu. Cái điệp khúc "sang năm mới tính" được mình lặp đi lặp lại không chút băn khoăn. Dù thật ra mình rất cảm kích những người đã có lòng tin ở mình. Dù thật ra, đôi khi, mình cũng hổng biết vì sao mình lại chọn đi con đường gồ ghề đầy gian nan thử thách này nữa ^^


6.
Phải ráng! Phải ráng!

16 nhận xét:

  1. Xuân, ba em mất hồi nào? Chị nhớ cách đây mấy tháng chị đọc chuyện em kể về ba em?

    Trả lờiXóa
  2. Ừ, hôm nọ đọc bài còn thấy ba nằm viện mà. Đôi khi dọc bài nhà X muốn còm 1 chút gì đó... nhưng không còm được, lúc nào cũng có 1 cảm giác nghẹn lại.

    Trả lờiXóa
  3. Chị thích đọc " Lọng cọng" gần gũi, chân tình & rất đời thường!

    Trả lờiXóa
  4. Khi nào đọc cũng thấy buồn buồn, đổi tông đi bạn.

    Trả lờiXóa
  5. Bình an và sớm vui lên bạn nhé!

    Trả lờiXóa
  6. Chị tưởng ba xuất viện rồi khỏe chứ! Ai ngờ...
    Ráng lên cưng. Sau cơn mưa trời lại sáng. Cử tự nhủ như thế nhé! Hugs.....

    Trả lờiXóa
  7. Troi*`.. Ba ban. Xua^n mat^' ho*n thang' roi^` bay gio*` may^' ban. moi*' biet^'...Ra vay^. may^' tay a^n? danh coi vay^. chu*' cung~ quan ta^m cho ngu*o*i` minh` hay ddoc.

    Co^' le^n ban. Xua^n.

    Trả lờiXóa
  8. @chị Dots, chị Kiến, chị Trăng: ba em đã mất từ hồi tháng 7, tại em buồn wá nên dạo đó lặn sâu kg có update kịp thời...

    @chị Hsiang: cám ơn chị có lời khen tặng rất chân tình :)

    @anh Đỗ: cái tông của em nó dzậy rồi, đổi, chỉ sợ nó kg hợp khẩu vị :p

    @bạn Hạnh, bạn Mưa, bạn Nghĩa: cám ơn 3 bạn đã có lòng động viên bạn X! :D

    @bạn Nặc Danh: chân thành cám ơn bạn luôn :D

    Trả lờiXóa
  9. Sao chị nhất quyết bỏ nghề vậy, em cũng đang manh mún suy nghĩ đó...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ờ, tại chị kg thích luồn cúi, chị ghét thói hách dịch, cửa quyền và tỏ vẻ nguy hiểm của một số người ai-cũng-biết-là-ai rồi nên kg làm nữa, dzìa làm nhân viên bán hàng tầm thường thôi, tới đâu hay tới đó :p

      còn em, còn trẻ lại làm chỗ ngon thì ráng giữ đi, thử thách thêm vài năm nữa, tôi luyện mạnh mẽ hơn, đủ lông đủ cánh rồi tính tiếp, hen :)

      Xóa
  10. Xuân em, bây giờ nối kết lại, chị nhớ ra thời điểm nào rồi, lúc đó chị tưởng nỗi buồn "kia".

    Thôi thì cho chị chia buồn với mất mát lớn của em và gia đình. Cầu cho linh hồn của bác được yên nghỉ trong nước Chúa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. nỗi buồn "kia" là nỗi buồn nào dzậy chị?? em có nhiều nỗi buồn quá mà thấy chị để chữ "kia" trong ngoặc đơn nên hổng biết chị ám chỉ nỗi buồn "nào" :D
      em cám ơn chị đã có lời chia buồn, dù hơi trễ, mới hôm CN rồi là giỗ 49 ngày của ba em rồi đó chị, nhanh ghê.

      Xóa
    2. thâu, chị tạm cho là những nỗi buồn "kia" hoặc những nỗi buồn "khác" vậy, không nhắc lại hay gọi tên đâu.


      Xóa
    3. dzậy mình thống nhất gọi nó là "nỗi buồn kg dám gọi tên" ha chị :p

      Xóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...