Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

Lọng cọng (12)

Anh có thể trì hoãn, nhưng thời gian thì không (Benjamin Franklin)


1.
Nói tới chuyện lọng cọng, đầu tiên không thể không nói tới chuyện chú Hiển. Dạo này sức khỏe mẹ chú Hiển hổng được tốt lắm nên chiều nào rước nó đi học về cũng gửi gắm chị X. Chỉ có chuyện tắm rửa, cho ăn cơm thôi mà ngày nào nó cũng dậm chân dậm cẳng hát cái điệp khúc "em không muốn chị X tắm cho em, em muốn mẹ em tắm cho em à""em không muốn ăn cơm". Mặc cho nó nhoi nhoi như con dòi, chị X vẫn làm mặt lạnh vừa tắm vừa chọt lét nó "chị X đâu có muốn tắm cho cưng đâu Hiển, mỗi ngày chị X chỉ có mấy chục phút để hành hạ cưng à, để cho chị X hành hạ cho đã đi Hiển". Vậy là mỗi chiều, chú Hiển thì vừa khóc vừa cười, còn nhỏ Kachi thì đứng lấp ló ở của nhà tắm để hí hửng coi cô Ba nó hành hạ chú Hiển. Riết ghiền. Bữa kia, Má thấy nó vô nhà tắm vọc nước ướt áo kêu nó cởi đồ ra Má tắm cho. Nó lắc đầu "con không muốn Má tắm đâu, con muốn chị X tắm cho con à". Rồi nó thò đầu ra kêu "chị X ơi... vô hành hạ em đi, em muốn chị X hành hạ em à". Haha. Nó làm tôi nhoi nhoi nhớ lại lời thề yêu thương và hành hạ ai đó suốt đời của tôi hồi xửa xưa...

2.
Trong một động thái cho thấy sự bực tức của A. với cá nhân tôi, bữa nọ, qua y!m, A. đã có một bài trao đổi với tôi dài thòong. Cốt ý là trách nhiều hơn giận. Chắc là A. đã thành công trong việc thức tỉnh tôi, cho nên sau bữa đó tôi chỉ để bụng cái câu "tại sao em treo chữ Nhẫn khắp nơi mà đụng chuyện chẳng mấy khi thấy em đem ra thực hành??". Tôi lúc đó còn cười nhạt "chữ Nhẫn là chữ mà em phải học cả đời này!". Sau này nghĩ lại, thấy mắc cỡ, A. nói đúng, tôi công nhận là xưa nay tôi chưa từng thấy ai mau thay đổi và khó nắm bắt như tôi đây. Sau này nghĩ lại, may là còn có A. để mình trút, mình hành, mình làm mình làm mẩy. Cho nên, giờ ghi lại ý này, trước là để nhớ cái tình của bạn A., sau là để nhớ mà thực hành chữ Nhẫn.

3.
Bữa nọ, đang chạy xe trên đường Pasteur muốn ra Tân Định mà quên không quẹo Điện Biên Phủ nên tôi ngơ ngẩn một hồi rồi buộc phải đánh một vòng Võ Thị Sáu qua NKKN rồi quẹo lại Điện Biên Phủ ra Hai Bà Trưng... Có hàng vạn cách để người ta đi từ Quận 1 qua Phú Nhuận. Tôi thường đi trục đường này, trên dưới 10 năm, từ CMT8 quẹo NTMK ra Pasteur, xuyên qua một con hẻm sát Phở Ngân rồi ra đường Huỳnh Tịnh Của quẹo phải Lý Chính Thắng là tới dưới chân cầu Kiệu rồi. Sau này, mang tâm trạng lan man lọng cọng, rất nhiều lần, tôi chạy huốt qua cái hẻm nhỏ. Dzậy là phải xách xe chạy một vòng trên mấy con đường mà mình không hề mong muốn. Tôi nhận ra xuyên suốt trục đường Pasteur mà tôi hay đi, bây giờ, toàn là đường một chiều. Từ NTMK, VVT, NĐC, ĐBP, VTS cho tới TQT. Tôi nhận ra con đường đời tôi phải đi, bây giờ, không khó để đi đúng, chỉ sợ tôi mất tập trung. Chỉ cần quờ quạng lọng cọng một chút thôi, tôi sẽ không thể an nhiên quay đầu lại, chỉ có thể đánh một vòng xa hoặc rất xa mà thôi...

4.
Ngứa miệng muốn nói tiếp về cái sê-ri Chuyện Hôn Nhân (6), (7), (8)... mà hồi xưa viết bên blog cũ được chị em hưởng ứng nhiệt liệt. Nhưng thấy hơi lọng cọng. E là tôi lại động chạm tùm lum tới cái dzĩ-dzãng-dzơ-dzáy-dzễ-dzì-dzấu-dziếm của mình nên chùn tay.

5.
Đương thích thú nghiền ngẫm say sưa Xuân Hạ Thu Đông rồi lại Xuân ba bữa nay rồi...

2 nhận xét:

  1. Vào nhà Xuân ít khi thấy mùa xuân, nhưng dù vậy vẫn có một sức hút nào đấy khiến tôi phải ghé thăm Xuân mỗi ngày. Cầu chúc bình an cho bạn luôn mãi! (Follower)

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...