Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

Bài học của Xuân (7)

Nhớ hồi xửa hồi xưa cách đây lâu lắm rồi, mỗi lần ngồi ngoài quán lề đường với mấy bạn hiền, tôi hay khó chịu lắc đầu với đủ kiểu mời mọc mua vé số, bánh tráng, đậu phộng, sing-gum... Một lần, thấy tôi cũng nhăn nhó như dzậy, bạn K. cười cười rồi móc túi mua dùm người ta. Xong bạn K. nói với tui câu này tôi nhớ đời. Thôi kệ đi X., người ta cũng chịu khó bán hàng kiếm lời chớ hổng phải đi xin, mình có điều kiện thì mua ủng hộ họ chút đỉnh cũng được... Kể từ dạo đó, cái bàn nhậu của mấy anh em tôi mỗi tối thứ tư hay bị hàng rong họ bu lại mời mọc thấy thương, tụi tôi mua một lần để đầy bàn. Kể từ dạo đó, nếu có điều kiện, tôi ít khi nào từ chối mua ủng hộ mấy người mưu sinh kiếm bạc cắc ngoài đường.

Có lần thằng em tôi ăn bận như việt kiều, đi rước việt kiều, leo lên taxi đi từ sân bay TSN về trung tâm SG. Lúc đó cũng gần nửa đêm, anh taxi ảnh không bấm đồng hồ mà hét giá 300k. Thằng em tôi cự, nói anh bấm đồng hồ đi, đồng hồ chạy bi nhiêu tui trả bấy nhiêu. Rốt cuộc, về tới tận nhà chỉ trả có 180k. Nó bức xúc kể tới kể lui cho nhiều người lấy làm kinh nghiệm. Ông cậu tôi ngồi cười thủng thẳng. Thôi bỏ đi, cái nghề của người ta nó dzậy mày ơi. Tôi thấy ông cậu tôi ổng nói đúng. Ở đâu cũng có người này người khác, nghề này nghề khác. Cái vụ taxi gian xảo kiểu này, nếu tôi hổng lầm thì ở mấy thành phố lớn, mấy nước tiên tiến cũng có đầy dẫy. Chung quy là ai cũng phải đi làm kiếm tiền thôi. Làm ăn chân chính thì hơi lâu giàu một tí nhưng tối ngủ thẳng giấc hông có bất an. Kể từ dạo đó, tôi cũng bớt phàn nàn, bớt bất bình với những gì bất hợp lý xảy tới với mình.

Tôi có chị bạn xuất thân con nhà gia giáo đàng hoàng. Thời con gái, chị là lá ngọc cành vàng được ba má anh chị thương yêu cưng chiều. Nhưng chị được cái là nào giờ bản tánh tự lập hổng thích dựa dẫm ai. Từ ngày lấy chồng, cuộc đời chị sang trang mới, đầy sóng gió, khổ sở và bất an. Chị giấu biệt gia đình, lúc nào trước mặt người khác cũng vui vẻ lạc quan. Có chồng sờ sờ ra đó nhưng chị đích thị là một bà mẹ đơn thân. Cả chục năm nay chị tự đi làm kiếm tiền nuôi mình nuôi con, bao nhiêu thứ phải lo lắng buồn phiền. Năm rồi, xui rủi đủ thứ chuyện, tưởng như chị gục ngã tới nơi, vậy mà lúc nào chị cũng tươi cười. Mấy tháng trước, trong lúc dầu sôi lửa bỏng lại nghe tin chị bị thất nghiệp, đương chạy đôn chạy đáo kiếm việc làm khác. Lật đật gọi điện hỏi thăm, chị vẫn cười nghe mà thương đứt ruột. Không sao đâu em, coi như chị có thêm một trải nghiệm thôi. Kể từ dạo đó, tôi nghĩ mọi biến cố của cuộc đời mình đều là một trải nghiệm không phải ai cũng may mắn có được, vì vậy thay vì than khóc, tôi tận hưởng nó.

Nhỏ em dâu tôi giờ có hai con rồi, thấy nó xà quần với hai đứa nhỏ từ sáng tới tối mà chóng mặt. Nhiều lúc xì-trét quá, nó cũng hét ra lửa với con nó. Má chồng với chị chồng nó nhiều khi thấy cũng tội, nhiều khi thấy cũng bực. Bữa, chị chồng nó thấy nó quất vô mông đứa nhỏ mới ba bốn tháng mà xót ruột, con nhỏ khóc giận trân mình cứng ngắt luôn. Chị chồng nó nhào vô ôm đứa nhỏ dỗ lâu thiệt lâu nhỏ mới nín. Xong chị chồng nó cười cười nhỏ nhẹ tâm sự với nó đủ thứ, đại khái là khuyên nó phải tập tánh kiên nhẫn, muốn dạy con cho vô nề nếp, em chỉ có thể kiên nhẫn để mai này đỡ cực tấm thân thôi. Nó gật gật cười cười. Mấy bữa sau, ở bên phòng này nghe bên phòng kia tiếng con nhỏ khóc quấy cả buổi. Hồi lâu sau, con nhỏ vẫn chưa nín thì nghe mẹ nó vừa dỗ dành vừa cười vừa hát rống lên "hãy khóc đi khóc đi đừng ngại ngùng...". Nghe mắc cười lắm, tiếng hát át tiếng khóc luôn. Kể từ dạo đó, tôi biết mình phải kiên nhẫn hơn. Tôi nói rồi, chữ nhẫn là chữ mà tôi phải học cả đời này mà.

Bữa giờ đọc báo thấy ba cái vụ hôi bia với hôi hoa, thấy buồn (mà) cười. Thiệt sự hổng hiểu mấy người đó nghĩ sao mà làm dzậy? Của lượm ngoài đường đâu phải của của ông nội ông ngoại mình để lại đâu mà ham. Nói nào ngay, hồi đó giờ, tôi, anh em tôi, cả nhà tôi từ lớn tới nhỏ hổng ai có tánh tham kiểu đó. Người ta cho đồ miễn phí, tụi tôi còn cân nhắc trước khi bước tới nhận, chớ ở đó mà nhào vô hôi. Cách đây mấy bữa, tôi tận mắt chứng kiến một vụ rất hay. Đang dừng đèn đỏ, tôi nghe bà bán phụ kiện xe máy chỉ tay ra ngã tư THĐ - ĐT la lên "chời ơi, tiền bay quá chừng kìa!!". Ngó ra thì thấy nào mấy chú xe ôm, mấy anh sửa xe rồi mấy anh áo cam chạy vespa đậu ngay nhà thờ Tin lành cùng nhào ra đường lượm mấy tờ tiền bay bay trong gió. Tui đứng ở xa, mắt kém nên cũng không thấy mấy tờ tiền đó mệnh giá bi nhiêu. Nhưng lượm tiền xong, tôi thấy ai nấy tự động chạy lại đưa cho một anh, chắc là khách du lịch người Nhật hay Hàn Quốc gì đó, vì anh này cúi gập người xuống cám ơn lia lịa. Tôi hổng kịp rút máy ra quay lại cái clip hay chụp tấm ảnh nào vì mọi thứ xảy ra trong vòng có mấy nốt nhạc, rồi ai nấy quay về vị trí của mình tiếp tục công việc. Tôi chỉ kịp về nhà, đi rêu rao cho người này người kia nghe cái chuyện tốt lành mà mình vừa mới chứng kiến kia thôi. Tôi nói rồi, ở đâu cũng có người này người khác mà.

Bữa nay mới rảnh, ngồi xuống, nhớ linh tinh, kể linh tinh, tự nhắc mình, tự răn mình, tự dỗ mình thôi.




2 nhận xét:

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...