Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

Hành hương tháng giêng

  

Tối thứ sáu, tôi lại theo đoàn hành hương của nhà thờ viếng Mẹ Tà Pao. Mục đích chuyến đi của đoàn là tạ ơn Chúa & Đức Mẹ trong dịp cuối năm và xin ơn bình an cho năm mới. Hai giờ rưỡi khuya, giờ mà hầu hết mọi người đang yên giấc, đoàn chúng tôi hơn một trăm người lục đục kéo nhau lên núi đọc kinh. Một nửa khách hành hương trong đoàn là các bác lớn tuổi U60 - U70. Khi tôi đi ngang một tốp dừng chân nghỉ ở lưng chừng núi, tôi nghe họ hỏi thăm tuổi nhau, có cụ bà đã 79 tuổi vẫn leo núi nửa đêm khỏe ru, thiệt là ngưỡng mộ :).


Nhưng không chỉ có chúng tôi nửa đêm leo núi mà tôi còn gặp nhiều đoàn khách hành hương khác nữa. Giờ đó, có lẽ họ vừa đọc kinh xong, đang quây quần nhau đàn hát với cây đàn ghi-ta để chờ dự Thánh lễ lúc bốn giờ sáng. Tiếng đàn hòa với tiếng hát trầm ấm của một anh nào đó tự dưng làm tôi xúc động đến lặng cả người.

Lạy Mẹ xin yên ủi chúng con luôn luôn.
Mẹ từ bi xin phá những nỗi u buồn.
Vì đời con gieo rắc biết bao đau thương.
Và tràn lan gai góc vướng trên con đường...
Bài hát này lần đầu tiên tôi nghe được là ở chuyến hành hương La Vang hồi tháng bảy năm trước, cũng giữa đêm khuya thanh vắng như đêm này. Sau một ngày dài ngồi trên xe, đêm đó, đoàn chúng tôi ngủ la liệt từ trong ra ngoài ở nhà mấy soeur nằm trong khuôn viên nhà thờ Sáo Cát, Lăng Cô. Đang say ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng chó sủa và tiếng ồn ào hoảng loạn ở ngoài phòng khách. Có một anh trong đoàn bị trúng gió, không biết ai đó đã đưa ảnh thuốc gì uống mà nửa đêm người ảnh co cứng lại không thở được, phải kêu xe đưa đi cấp cứu. Không ai bảo ai, chúng tôi lẳng lặng cùng nhau ra quỳ dưới chân Đức Mẹ đọc kinh cầu nguyện cho anh đó. Và tôi nghe chị H. xướng lên bài hát này. Giọng của chị nhỏ nhẹ, trầm ấm, tha thiết, nghe rất là xúc động. Đó là một chuyến hành hương nhiều cảm xúc và ấn tượng đối với tôi :).


Khi vừa xuống xe, trời khá lạnh, ai nấy trang bị quần dài áo ấm khăn trùm kín mít. Nhưng lên tới đỉnh núi, đứng dưới bóng Mẹ và hòa mình vô đám đông khách hành hương, tôi không còn thấy lạnh lẽo gì nữa. Chỉ có sương đêm làm ê buốt đỉnh đầu lúc mọi người bỏ nón ra dự Thánh Lễ. Lễ xong, tôi gặp được hai bà cháu dì Th., bạn chung nhóm cầu nguyện với Má, nghe dì Th. với mấy dì kể đủ thứ chuyện tiếu lâm tôi cười rũ rượi. Đến năm giờ rưỡi sáng, đoàn chúng tôi xuống núi, thẳng tiến Hòn Rơm.


Tôi ngồi ở Hòn Rơm ăn hết mấy đĩa bánh bột lọc đặc sản Phan Thiết ngon thiệt là ngon, tán dóc với mấy dì ngồi gần đó và ngắm mấy dì khác, toàn U60 nhưng vui vẻ phơi phới mặc bikini tắm biển đàng hoàng. Một buổi sáng nắng ấm, biển đẹp, người người đông vui :).


Nhờ ơn Chúa, tôi đã có một chuyến hành hương tháng giêng rất đáng nhớ.

***
P/s: nhớ tới cái máy lạnh của xe 45 chỗ đó mà tôi còn nổi gai ốc,
nó lạnh còn hơn cái khí lạnh nửa đêm trên núi nữa,
làm tôi đem theo bộ váy hoa định mặc dạo biển mùa xuân
...mà hổng dám thay luôn ;)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...