Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014

Đôi khi, bạn dựng lên một bức tường...


Một buổi chiều, tôi bị xúc động mạnh khi bước chân vào nhà thờ. Một người đàn ông quỳ gối ôm mặt khóc. Hai bàn tay to lớn của anh đã ôm kín khuôn mặt khiến cho tôi không nhìn thấy một giọt nước mắt nào. Tôi cũng không nghe thấy một tiếng nấc nghẹn nào. Nhưng nhìn đôi vai của anh cứ rung lên từng chặp, tự dưng, tôi xúc động lặng cả người.

Dạo đó, tôi đi Lễ mỗi buổi chiều. Anh cũng vậy. Anh khoảng trên dưới năm chục tuổi, dáng người cao lớn, khuôn mặt hiền lành, lúc nào cũng bận quần xanh áo trắng, có lẽ là đồng phục một công ty nào đó. Có lẽ cũng giống như tôi, buổi chiều sau khi đi làm về, vẻ mặt đầy tâm trạng, anh lại đến nhà thờ. Ngày chủ nhật, thỉnh thoảng, tôi gặp anh đi lễ cùng chị vợ. Vợ anh cũng cao lớn, tuổi có lẽ cũng ngang tuổi anh nhưng ăn bận rất mô-đen, tóc nhuộm vàng, trang điểm đậm. Hai người rất ít khi nhìn nhau, ít khi nói chuyện với nhau hoặc tỏ vẻ quan tâm nhau. Đó là từ sau dạo thấy anh khóc, tôi mới để ý dòm ngó. Và cả hai người họ đều không biết mình đã bị tôi quan sát nhất cử nhất động cả mấy năm trời.

Tôi đã từng mất không ít thời gian để ngồi nghĩ ngợi thắc mắc vì sao anh khóc? Điều gì khiến một người đàn ông có thể ôm mặt khóc? Công việc thất bại? Áp lực kiếm tiền? Gia đình lục đục? Tình cảm trục trặc? Buồn phiền lo lắng? Hay là họ có một nỗi niềm sâu thẳm nào đó chẳng thể bày tỏ cùng ai?? Tôi chắc là chị vợ chưa từng biết, có một buổi chiều trời quang mây tạnh, chồng của chị đã ôm mặt gục vai khóc trong nhà thờ. Tôi từng mất không ít thời gian để ngồi nghĩ ngợi thắc mắc tại sao chị không thể là một chỗ để chồng chị ngả vai, chia sẻ hay trút bớt nỗi niềm sâu thẳm nào đó? Sao họ đi bên nhau mà chẳng có một cử chỉ nào thân mật với nhau? Chắc hẳn là anh rất cô đơn. Và chị cũng vậy.

Tháng trước, bạn A. của tôi cưới. Một đám cưới, dù đột ngột, nhưng vẫn đẹp ngọt ngào và trọn vẹn như biết bao cái đám cưới khác. Tôi đã ngồi yên lặng ngắm A. hàng giờ đồng hồ trong bộ đồ sang trọng với khuôn miệng cười hết cỡ. Tôi đã ngồi yên lặng ngắm vẻ rạng rỡ mãn nguyện của cô dâu. Bất chợt, tôi ngó thấy vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt của mẹ A. Lòng tôi chùng xuống. Tôi nghĩ đến tảng băng ngầm đang lừng lững trôi ở bên trong con người A., mà cô dâu mới kia, hẳn phải mất rất nhiều thời gian mới có thể phá tan/nung chảy được. Tôi biết A. đủ lâu để biết sâu thẳm bên trong đó là những dằn xé toan tính phức tạp như thế nào.

Tôi rất muốn lại gần hỏi A. vì sao có thể để mặc mình cho dòng đời xô đẩy? Một người sống nội tâm, nhạy cảm như A. mỗi khi đối diện với chính mình, làm sao có thể chịu nổi việc tự mình lừa dối bản thân mình? Rồi nghĩ, có lẽ A. của tôi đã quá mỏi mệt. Anh đã một mình loay hoay bế tắc suốt những năm tháng dài. Tôi rất muốn lại gần A. để anh có thể nói cho tôi nghe một điều gì đó về đám cưới này, nhưng tôi không đủ can đảm. Tôi rất muốn lại gần nắm lấy tay A., rồi trách, sao anh không cố gắng thêm chút nữa, chỉ chút nữa thôi, mọi việc sẽ ổn mà. Tôi rất muốn lại gần ôm lấy vai A., để anh khóc, chỉ cần biết A. còn có thể khóc được mà không cần phải gồng mình lên, như lúc này.

Chỉ cần biết A. còn có thể khóc được, với bất kỳ người nào, tôi cũng sẽ an lòng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...