Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

Đi lạc

Nhớ năm kia đi Cam, lúc vừa tham quan xong khu Angkor Wat, mọi người lục đục kéo lên xe thì có một bé gái ba bốn tuổi mặc váy rất xinh đi lạc lên xe. Mọi người gần như đồng thanh lộn xe rồi con, con đâu có đi xe này. Con bé ngơ ngác mếu máo. Có người dắt nó xuống xe, có người hỏi han nó, có bác tài xế tốt bụng ẵm nó lên, quay về hướng đám đông rao lớn coi ai có con đi lạc ở đây nha. Ảnh hỏi rất nhiều lần. Không có ai trả lời. Mấy ông cảnh sát Cam thì huýt còi bắt xe lăn bánh vì ở đó họ chỉ cho xe dừng có năm phút đón khách. Mọi người lên xe ổn định chỗ ngồi mà vẫn nhấp nhỏm ngó xuống chỗ con bé đó đứng. Ai nấy xuýt xoa bàn tán, người tội nghiệp đứa bé, người trách ba má nó, người lo lắng sợ bỏ con nhỏ lại rồi biết nó ra sao chỗ đất khách quê người. Anh tài xế và em hướng dẫn vẫn đứng nấn ná ở dưới đất đâu chừng chục phút nữa, ba con bé mới ào tới ôm con cúi đầu cám ơn lia lịa.

Hồi tháng trước, có thằng nhóc ở trong xóm cũng đi lạc. Nó chưa được hai tuổi, mới biết đi lẫm chẫm mà quay qua quay lại nó biến mất tiu. Má nó hô hoán lên làm cả nhà nó, rồi hàng xóm nữa, ai nấy hớt hải đi tìm dùm. Có người nói hồi nãy nhìn thấy nó đi lơn tơn sau lưng ông bán cà-rem bằng xe đẩy có cái chuông lắc leng keng. Má nó vừa nghe xong đâm đầu chạy đi. Lát hồi, thấy má nó ẳm nó trên tay, vừa đi vừa khóc. Đúng là nó đã theo ông bán cà-rem đi tới tuốt xóm sau. Tìm được nó rồi mà bà con lối xóm còn bu lại bàn tán trễ chút xíu chắc nó đi mất tiu thiệt. Má nó ngồi trong nhà, ôm nó trên tay, im thin, hổng có rầy nó nửa câu.

Thằng Hiển em em, bữa mùng một tết, cũng đi lạc ở đường hoa Nguyễn Huệ. Lúc cả nhà đang nghỉ chân, ngồi vỉa hè, ăn cà-rem bên mé nhà sách. Bất chợt có người lên tiếng hỏi thằng Hiển đâu rồi? Ai nấy tá hỏa rụng rời tay chân. Túa đi tìm. May là bữa đó ở nhà chộn rộn, em lấy cho nó cái áo thun màu cam chói lọi khỏi sợ lạc chỗ đông người. Ai dè nó lạc thiệt. Ai dè nhờ cái áo đó mà em và mẹ nó cùng lúc nhìn thấy nó đang đứng cầm cây cà-rem khóc mếu máo ở góc đường Mạc Thị Bưởi. Nó đã đứng yên ở đó sợ xanh mặt khi ngó lại chẳng thấy một người quen nào xung quanh. Và may là nó đã đứng yên ở đó.

Lâu rồi em hông có đi lạc. Kiểu như em hay kể hồi đó. Đi lạc mà hông phải lạc kiểu bình thường. Mà chạy chạy chạy đến chỗ cần quẹo hổng chịu quẹo. Giật mình mới quay đầu xe lại. Một ngày mấy bận tới lui lui tới hoài nên đâm ra bực bội trong lòng, tự răn đe, mình mà dzậy nữa thì về nhà sẽ tự động quỳ gối úp mặt vô tường, cho chừa. Em bây giờ, giữa trưa nắng, chạy xe từ quận nhất qua Bình Thạnh, bắt đầu từ một cái địa chỉ quá chời xẹc nằm trong khu chợ Hoàng Hoa Thám. Giao hàng cho người ta xong đứng tần ngần trước một cái mũi tên và dòng chữ ngệch ngoạc trên tường: lối ra đường Thích Quảng Đức. Mất vài phút đắn đo xen lẫn tò mò, em đã đi theo đường mũi tên đó. Càng đi càng thấy đường quanh co. Càng bối rối. Em đương đi đâu đây. Tìm ai. Để làm gì. Có ích gì. Rồi em sẽ vui buồn ra sao. Có ai hay. Càng đi càng thấy mình lạc lối. Phải quay lại. Em phải quay lại. Em quay lại. Rất khó để định hướng quay lại, dù chỉ là mấy con hẻm nhỏ xíu xiu em vừa mới đi qua. Rốt cuộc, em cũng chẳng nhớ mình đã loay hoay thoát ra khỏi cái khu xóm chằng chịt đó như thế nào.

Đi lạc, có nhiều khi, mình sẽ thấy rất khó để định hướng, dù là quay lại hay đi tiếp. Nhưng điều đó chẳng đáng sợ... chỉ sợ mình mải mê mê mải...


3 nhận xét:

  1. Mình là chúa đi lạc. Nó ám ảnh vào cả trong giấc mơ hìhì

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hìhì... bi giờ cũng dzậy hả H.??
      Bi giờ có vietbando, diadiem với foody nên mình ít khi lạc lắm nha, dù là ở SG, HN, ĐN hay bất kỳ đâu... chỉ sợ mấy con hẻm nhỏ chằng chịt như ma trận thôi :D

      Xóa
    2. Hì. Bây giờ vẫn bị. Mình định hứơng đường rất dở hihi

      Xóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...