Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

Mây mùa thu lấp trăng khuya

Có một đêm nọ, trong lòng buồn bã, cô ba ôm nhỏ cháu cưng vào lòng, khe khẽ nói Chi ơi, cô ba buồn quá à... Nhỏ cháu nghe xong, nhìn thẳng vô bản mặt cô ba nó, khe khẽ hỏi cô ba nhớ dượng ba hả??

Lần đầu tiên nghe nhỏ cháu hỏi câu đó, cô ba nó cười rũ rượi. Hỏi nó tại sao con hỏi vậy. Nó không trả lời. Nó chỉ được nước cười theo hỏi tới cô ba nhớ dượng ba hả hả hả hả???? Nó nhây lắm. Vì thấy cô ba nó cười quá mờ. Khi đó, nó chưa được ba tuổi nữa.

Những lần sau đó, hai cô cháu nó vẫn lặp đi lặp lại cái điệp khúc đó mỗi khi cô ba nó cảm thấy buồn quá buồn, buồn tới nỗi chẳng muốn thổ lộ chuyện gì với bất kỳ ai nữa, cũng chẳng biết buồn cái quái gì mà buồn hoài.... Cô ba buồn quá Chi ơi!! Cô ba nhớ dượng ba hả?? Lần nào cô ba mở miệng than, nó cũng phản xạ bằng cái câu sáu chữ đó. Chỉ khác chút xíu. Là. Có khi cô ba nó gật đầu ừaaa, nó im thin nhìn cô ba nó chằm chằm, kiểu như nó hổng biết làm sao để an ủi cô ba mình bây giờ?? Có khi cô ba nó gạt ngang khônggg, nó sẽ cười phì ra, kiểu như nó thấy nó nhẹ nhõm trong người. Có khi cô ba nó quạu thôiii từ nay đừng nhắc dượng ba nữa, thể nào nó cũng sẽ thắc mắc hỏi lại ủa giờ cô ba ghét dượng ba rồi hả??

Cô ba nó có ghét dượng ba nó không? Vì nhiều lẽ, chắc là có. Ghét và nhớ. Thương và quên. Thiệt. Cô ba nó, vì ghét nên đã quên rất nhiều thứ đáng để quên. Chỉ thuơng nhớ một phần ký ức rất đẹp. Để dành đó. Lâu lâu đem ra lau chùi đánh bóng. Để nhớ một thời cô ba nó đã iu, và đã được iu. Hết mình hết sức hết trí khôn. Vậy thôi.

Cô ba nó chưa từng kể với ai, kể cả những người tin cô ba nó nhất, kể cả những người cô ba nó tin nhất, kể cả nó nữa. Rằng. Nếu có nhớ, thì lâu lâu, cô ba nó chỉ nhớ duy nhất đôi bàn tay của người xưa thôi. Đôi bàn tay đó có những ngón thon dài, lòng bàn tay mềm và ấm, khiến cô ba nó lúc nào mân mê xong cũng ấm ức ganh tị, tay gì mà còn thon hơn đẹp hơn tay người ta nữa!? Đôi bàn tay đó, đã bao lần siết chặt tay cô ba nó đi qua những thăng trầm buồn vui. Dẫn dắt cô ba nó đi qua biết bao nẻo đường xa xôi mới mẻ lạ lẫm. Những khi cô ba nó bất an, chỉ cần được đôi bàn tay dịu dàng đó bao bọc, cô ba nó mới thấy lòng dịu lại. Đố ai biết được, đôi bàn tay đó, ngay lần chạm đầu tiên, cô ba nó đã say mê nhung nhớ tương tư rồi.

Chẳng biết giờ này đôi bàn tay đó có còn nồng ấm như ngày xửa ngày xưa...

Giờ, đêm đêm, cô ba nó vẫn trùm mền ôm nhỏ cháu cưng coi phim, nghe nó nói chuyện tíu ta tíu tít, cười với nó khúc kha khúc khích, rồi tận tuỵ gãi lưng cho nó, rồi nắm tay nó ngủ. Ôi cái bàn tay bé xíu xiu rất đáng yêu. Kể ra, mới biết, cái thói quen này của cô ba nó, quá lâu năm rồi, vẫn chưa hề thay đổi. Mà chắc là, mưa gió cũng không thay đổi đâu ;).

Ngoài kia, mây vẫn trôi... (và trăng vẫn sáng).


3 nhận xét:

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...