Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

Bạn zí bè (2)


Kể ra, mình đã quen biết nó mười bảy năm rồi. Nó nhỏ hơn mình có một tuổi mà gọi mình bằng Xuân xưng bằng em ngọt xớt. Mình thì nào giờ vẫn gọi nó bằng mày xưng bằng tao, cũng ngọt xớt luôn. Nó nể mình bi nhiêu thì mình cũng thiệt là quý nó bấy nhiêu. Nói nào ngay, mình đã chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của nó. Từ lúc nó còn trai trẻ bồng bột cho tới khi thành thằng đàn ông trải đời một vợ một con một sự nghiệp sáng rỡ. Từ thời nó làm phụ bếp lông bông cho tới khi làm bếp trưởng ở một vài cái khách sạn lớn ở trung tâm SG. Cả lúc nó mở quán làm chủ rình rang cho tới khi thất bại tay trắng. Mình đã chứng kiến nỗ lực của nó từng bước từng bước một. Mình hiểu nó như nó hiểu mình. Đằng sau vẻ bề ngoài trẻ con hời hợt đó là một thằng đàn ông sống có trách nhiệm và một tâm hồn nghệ sĩ bay bổng. Nó hát hay và hay hát. Còn trái tim mình thì cứ mềm nhũn ra mỗi khi nó cất tiếng hát. Giữa hai đứa có quá nhiều kỷ niệm vui buồn, kể sao cho hết. Chỉ ghi lại để nhớ một vài chuyện, biết đâu mai này mình già cả lú lẫn quên hết thì thiệt là uổng lắm :)

Chuyện hồi xửa xưa, đâu chừng cuối thập niên chín mươi, nó chừng hai chục tuổi, làm phụ bếp, để ý nhỏ M làm phục vụ rất xinh gái. Phải nói là nó si tình con nhỏ luôn. Nhỏ M dễ thương không hề thích nó nhưng cũng không hề muốn mất một người bạn như nó. Cả hai đứa đều trẻ con, không có yêu đương gì mà cứ giận nhau như cơm bữa. Sau cùng được sự tư vấn của chị em, hai đứa nó quyết định nói chuyện rõ ràng với nhau. Hổng hiểu sao mười mấy năm rồi mà bộ nhớ mấy chục GB của mình vẫn nhớ như in cái bản mặt hồ hởi và từng lời nói của nó lúc kể mình nghe em đã nói chuyện với bé M rồi X, tụi em thống nhất từ nay làm bạn của nhau thôi. Mình ờ, vậy tốt rồi. Rồi mình nhiều chuyện mới hỏi thêm bộ hai đứa nói chuyện ở quán Thủy Trúc hả? Nó dạ rồi nói nho nhỏ tỏ vẻ bí mật lắm: bé M khóc quá chừng luôn chị. Mình hỏi liền: sao bé M lại khóc? Nó lắc đầu nói em hông biết nữa. Tự dưng, mình hỏi vặn: nó khóc hay mày khóc?? Tội nghiệp thằng nhỏ, giật mình cái bặt liền: em đâu có khóc!! Hehe, mình được nước dồn nó vô thế luôn: thiệt hôn, sao tao nghe đồn mày khóc như mưa mà? Nó bối rối ngó mình một cách thận trọng nhưng vẫn lắc đầu lia lịa: hông! nó khóc! em hổng có khóc!! Mình lại làm mặt tỉnh như ruồi gằn giọng với nó: khai thiệt coi, bé M mới kể tao nghe mày khóc quá chừng khóc, bây giờ mày kể nó khóc, mày hổng có khóc, dzậy rốt cuộc là đứa nào khóc đây?? Tới nước này thì cái mặt nó hiện nguyên cục quê ở trên trán luôn. Zậy là chị X quỷ quái này được nước lấn tới kết luận cái rụp: mày kể nó khóc, nó kể mày khóc, zậy chắc chắn hồi tối hôm qua hai đứa bây đã ôm nhau khóc thắm thiết ớ quán người ta rồi đúng hôn?? Mèn ơi, nó cười cười rồi lặn trên bếp mất tiêu mấy bữa không dám xuống nhà hàng luôn :))

Mình với nó làm bạn đồng nghiệp từ 12/1995 đến tận 5/2005, và cả đời này mình không bao giờ quên hai cái món spaghetti của nó: Pomodoro và Bolognese. Hai món này mới nhìn sơ rất giống nhau, đều có sốt cà cộng hành tây, chỉ khác nhau là món Bolognese có thêm bò bằm còn Pomodoro thì không. Chuyện là, ngoại trừ bếp, mấy bộ phận khác rất là thích ăn mấy món Âu trong thực đơn nhà hàng, kể cả mình. Mình làm cashier, nhiệm vụ chính là thu chi tiền, nhưng ngày thường vẫn hay dòm ngó phụ phiếu order để nhắc mấy bạn phục vụ bưng bê cho đúng bàn. Bữa đó khách cũng hổng có đông lắm, mình thấy có phiếu order một cái spa Bolog. Rồi thấy bếp ra đĩa Bolog đó rồi, bưng cho khách ăn rồi. Mấy phút sau, lại thấy bếp ra thêm một đĩa giống y chang dzậy. Ra quầy dòm lại, đâu có ai order Bolog nữa đâu ta. Máu tham (ăn) nổi lên, hoắc chị Th. bartender nói nhỏ bữa nay thằng N. nó bị tẩu hỏa làm một lúc hai đĩa Bolog luôn nè chị. Hai chị em cười hí hí, ngó trước ngó sau. Hổng có ai. Đem lên quầy. Quất sạch. Haha, lại nói, thường, người ta ăn vụng thì thấy ngon lắm, mà bữa đó ăn xong hai chị em mình còn tức tối ngồi lèm bèm: sao bữa nay em ăn thấy dở quá à... ờ, Bolog gì mà lạt nhách... ờ, chả thấy miếng thịt nào... sao bữa nay nó nấu gì mà tệ dzậy ta... Mấy phút sau thấy phục vụ vô réo anh N ơi còn dĩa Pomo đâu sao chưa ra?? Có tiếng nó vọng xuống từ trên bếp: ra nãy giờ rồi mà. Tự dưng hai chị em giật mình cái độp, dòm nhau, cười rũ rượi rụng rời. Rồi đích thân mình mon men vô bếp giả khờ: ủa hồi nãy mày ra đĩa sau là Pomo hả?... sao giống Bolog vậy?... à à... vậy hả... khác nhau chổ có thịt hổng có thịt thôi hả... ờ ờ... tao nói thiệt mày nha hồi nãy lúc mày ra đĩa đó tao tà lanh bưng dùm phục vụ rồi bị vấp cái ghế đổ hết rồi... mày làm lại dùm cho khách đĩa Pomo khác cấp tốc nha N... Cái thằng thiệt dễ thương, hổng nói gì hết, cười cười bỏ vô làm đĩa mì cấp tốc thiệt. Xong nó mới hoắc hai chị em mình lại kêu mấy chị giả điên với em hả?? lần sau muốn ăn thì nói em một tiếng đừng có làm ẩu zậy  nữa nha... Hehe, đành phải thú thiệt với nó là hồi nãy hai đứa tao ăn xong tưởng nó là Bolog chửi mày quá chừng luôn ;)).

Tới lúc nhà hàng đóng cửa, đứa nào đứa nấy bận rộn mưu sinh, cưới vợ gả chồng, ở xa mút chỉ, một năm họp mặt được một vài lần. Thi thoảng, mình nhận được cuộc gọi của nó "X đang ở đâu vậy? Ăn cơm chưa? Em đang ở gần công ty X nè... em mua cơm cho X nha?... X ăn cơm gì?... " Hay là nó làm mình khoái nở lỗ mũi khi gọi cho mình rồi nói "em đang ở ngoài chợ Cũ gần chỗ X luôn nè, X ăn chè ba màu hôn em mua đem qua cho?.. ủa mà văn phòng X có mấy người?... Vậy em mua bốn ly luôn há..." Cái thằng ga lăng thứ thiệt luôn... Lúc nó mới biết mình nửa đường gãy gánh, chị em gặp nhau, nó chẳng biểu lộ gì. Cho tới phút cuối, nó mới lại quàng vai mình, buồn thỉu buồn thiu, nói thì thầm vô lỗ tai mình, cho mình mình nghe. Chỉ có mấy câu đơn giản ngắn gọn, nó đã làm mình thiệt là xúc động trong cái bữa tối hôm đó.

Mình thích chơi với nó là vì nó có máu văn nghệ đầy mình, nó nghe nhạc hợp gu với mình và nó cất tiếng hát thì ôi thôi nghe nức cả tâm hồn. Mới cách đây chừng một tháng, nhờ bạn kia bị thất nghiệp réo gọi hoài nên mấy đứa bạn mình có dịp ngồi đồng ớ quán cafe cả buổi. Ngả ngớn cười giỡn. Tới hồi thấy chị em phụ nữ to nhỏ chuyện phụ nữ, nó lấy phone ra nghe nhạc. Nghe vài bài nó nhét cái earphone vô tai mình nghe bài này đi X, hay lắm... Mình cầm lấy cái phone của nó quẹt quẹt hỏi playlist của mày đây hả... toàn nhạc Tuấn Ngọc, Sĩ Phú, Ngọc Lan... gu nghe nhạc nào giờ hổng thay đổi ta.... Rồi mình phát giác ra: mày nghe nhạc Tuấn Ngọc mà không có bài Tưởng niệm sao N?? Nó lập tức nghiêng người hát nho nhỏ Ta nghiêng vai soi lại cuộc đời, thì hãi hùng hoàng hôn chợt tới... Mình lại quẹt quẹt cái playlist rồi vặn vẹo tiếp: mày nghe nhạc Ngọc Lan mà không có Cho người tình lỡ luôn hả... Vậy là nó lại nhắm mắt phiêu linh Khóc mà chi, yêu thương qua rồi, than mà chi, có ngăn được xót xa... Mình khoái quá, mình với nó khen nức khen nở hai cái bài này. Mình khoái quá, mình nhớ lại hồi xưa hễ mua được cái đĩa nào hay là nó đem khoe với mình liền. Ánh mắt nó sáng quắc, vẻ mặt nó tươi rói khi diễn tả một bản nhạc hay ra làm sao, mà toàn là tâm đắc với nhạc xưa thôi nha, nó nói nhạc mới bây giờ em nghe hổng được X ơi. Mình khoái quá, mình khoái nghe cái giọng hát truyền cảm của nó gì đâu... Tự dưng nhắc lại chuyện này mình đâm ra nhớ giọng hát của nó da diết :))

...

Mình có cớ viết cái entry dài thoòng ôn lại mấy chuyện xưa thật là xưa này là vì hổm rày nó kiếm mình hoài. Nó ra sức nài nỉ mình đi theo nó làm thư ký tiêu chuẩn gì đó khi nó nhận làm bếp trưởng khách sạn 3 sao ở khu tây. Nó vẽ cho mình một viễn cảnh rất đẹp và hấp dẫn. Nhưng cuối cùng mình cũng đau lòng nói lời từ chối với nó. Hôm rồi mới sáng sớm nó đã kiếm mình. Mặt mày căng thẳng, nó kêu mình đào tạo gấp cho em một mớ kiến thức vi tính X ơi... em thấy nhục quá à, mới vô buổi họp bị ban giám đốc khách sạn cười, nói em là thời buổi này không có chơi sổ tay với giấy viết gì hết, chỉ chơi i-meo thôi... em nói mấy ảnh thông cảm, mấy năm nay em chỉ chú trọng trau dồi chuyên môn thôi, không có biết gì về i-meo với in-tec-nec hết... mấy ảnh nói không được không được, không biết thì đi học đi... em rầu quá... bây giờ mà kêu em xách cặp đi học vi tính nữa chết em luôn á, X dạy em đi... Dzậy là mình tận tình dạy nó mấy chiêu thông thường, thực tập tại chỗ, ghi chú đầy đủ... Nó nói dễ òm zậy mà em tưởng khó lắm, mất ngủ hổm rày... Dạy xong, hai chị em có cớ ngồi tám thêm một mớ chuyện nghề. Lúc tiễn nó ra xe, mình nói với theo: muốn hỏi cái gì cứ alo tao nha... mà mày chỉ cần kiếm thư ký cho ngon lành là ok rồi, cần gì phải học? Nó nói rất nhanh: không, em từ chối bên đó rồi, họ đòi hỏi cao quá mà không có X phụ em làm mấy chuyện tính toán, ra giá cost, lên thực đơn đủ thứ nên thôi, em nhận set-up chỗ này rồi... Rồi nó nhấn nhá thêm câu cuối: còn sau này nếu X muốn hợp tác với em, chỉ cần X lên tiếng... Mình ngẩn người ra, ngó nó trìu mến, rồi mình bắt tay nó, cám ơn mày nghen, cám ơn mày vì đã cho tao biết là vẫn còn có giá trị trên cõi đời này :)).

Đúng là bạn zí bè!

3 nhận xét:

  1. Một tình bạn rất đẹp, không dễ gì có được

    Trả lờiXóa
  2. Xúc động khi đọc entry này - bạn zí bè, có những người bạn làm chỗ dựa tinh thần của nhau, dù có thời điểm không gặp nhau thường xuyên, nhưng tình cảm dành cho nhau vẫn thân thiết, vẫn chân thành.

    Trả lờiXóa
  3. 2 bạn nói đúng :) nhiều khi mình nghĩ bạn bè với nhau còn có cái duyên nữa ha, mình may mắn có vài người gọi là BẠN, đúng nghĩa BẠN, cho nên đời coi dzậy mà dzui :D

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...