Ai dè giếng cạn...
Không sớm không muộn đúng lúc vừa nhắm mắt lại, chị ấy chợt nghe câu hát nho nhỏ của ai đó ru con. Nước mắt của chị ấy trào ra. Chị ấy đã nối một sợi dây quả thật rất dài. Chị ấy đã rút hết ruột gan của chị ấy ra để nối sợi dây đó. Chị ấy đã cho đi tất cả những gì chị ấy có. Nhưng. Chị ấy không tiếc sợi dây. Không bao giờ tiếc. Cũng như, chị ấy không bao giờ tin giếng đó có thể cạn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))