post lại cái note này vì có thêm một cuộc gọi của anh lúc trưa nay ;)
- Sao tối qua anh gọi em không bắt máy? - Em không có nghe chuông...
- Sao thấy cuộc gọi nhỡ không gọi lại cho anh? - Em quên, hehehe, sorry nha...
Một năm, đôi ba lần, anh luôn là người chủ động gọi điện cho em. Em khỏe không? Công việc thế nào? Kinh doanh ra làm sao? Bạn bè cũ của mình tụi nó ổn không em?... Em như đứa em ngoan ngoãn lần lượt trả lời bằng hết những câu hỏi của anh. Rồi anh kể về cuộc sống của anh, giống như báo cáo thành quả của anh cho em nghe sau một thời gian làm việc cật lực dzậy. Cả chục năm rồi, anh em mình vẫn giữ liên lạc như thế. Riết rồi em để ý... ngoại trừ mỗi năm anh gọi điện chúc tết... thì thường, anh chỉ gọi cho em vào những lúc anh gặp khó khăn gì đó, chẳng hạn như lúc anh mới đổi chỗ làm, thất nghiệp, làm ăn gặp trục trặc hay như hôm nay, anh lên SG nuôi ba nằm viện... Còn những lúc anh lên như diều gặp gió, anh đi lại như con thoi, xách cặp táp bận rộn hợp đồng, tiếp khách, chạy show, xây nhà, sắm xe, sanh hai ba đứa con trai.... anh không bao giờ gọi liền mà chỉ kể lại sau đó cho em hay, để em nắm tình hình về anh, để có bạn bè cũ của mình hỏi thăm, em biết đường trả lời ;)
Còn em, tệ thiệt... Cho đến giờ phút này nhìn lại, em nhớ là em chưa bao giờ chủ động gọi cho anh cuộc nào, dù là khoe khoang thành tích với anh lúc lên voi hay than van kể lể lúc ngặt nghèo như vầy. Lạ thay, anh lại luôn thấu hiểu em, còn hơn người ở sát cạnh em ngày này qua ngày khác. Chỉ cần nghe em nói khác giọng là anh hỏi em có chuyện buồn hả, hỏi em có gì khó khăn cần anh giúp không... Thế thôi. Khi em lần chần chưa biết nói gì, anh nói: không sao đâu em, cứ từ từ...
Anh lúc nào cũng để lại ấn tượng tốt trong em bởi sự chín chắn, sâu sắc và luôn quan tâm bạn bè một cách tế nhị. Em nhớ như in bữa mấy anh em mình họp mặt cuối năm. Vừa kéo ghế xuống ngồi cạnh, anh đã dòm em thiệt lâu rồi khen em vẫn còn giữ được thần sắc như ngày nào, cứ thế mà phát huy nha em... Một hồi lâu sau đó, anh mới nói rằng anh đã nghe loáng thoáng chuyện của em rồi, kể cũng buồn, nhưng không sao đâu em, đời người mà, có lúc vầy lúc khác, sóng gió rồi lại êm thấm, em ráng lên... Em đã tròn xoe mắt nhìn anh. Anh cười nói thời buổi thông tin mà em, nếu muốn biết, anh thiếu gì cách tìm hiểu. Và anh không hỏi em thêm một câu nào về chuyện riêng đó cả, chỉ nhấn mạnh lòng tin của anh đối với em. Anh còn khéo léo khơi gợi sự tự tin của em khi nhắc chuyện ấn tượng của anh đối với em tự hồi xưa. Lúc chia tay, ánh nhìn của anh, cái bắt tay thật chặt và cả cái vỗ vai của anh, có lẽ suốt đời này em sẽ không thể nào quên. Anh chính là tác giả câu nói mà những lúc ngụp lặn trong hố sâu tuyệt vọng, em luôn nhớ để tỉnh thức mình: ráng lên em, anh tin em!!
Trưa nay, anh lại gọi em với cùng những câu hỏi quen thuộc. Và những câu trả lời của em cũng hết sức quen thuộc. Không chút khách sáo, cũng không cần màu mè, hay che đậy. Và cái câu kết của anh sau một phút im lặng làm em buồn tê tái cả giấc trưa...
Uhm, thì em đã biết đời người ai cũng phải trải qua không ít sóng gió mới trưởng thành. Em vẫn biết em chưa rốt ráo, rõ ràng, dứt khoát. Em luôn nhớ em phải ráng, phải ráng hết sức mình. Em hiểu còn có anh và nhiều người khác luôn tin tưởng và ủng hộ em. Em biết hết, nhớ hết, hiểu hết anh à... Em chỉ quên mất một điều, quên lâu rồi, nay anh nhắc mới nhớ: tuổi xuân của em vẫn còn... nhưng chẳng còn lâu...
(CHMX - 5.7.2011)
Đừng thương thầm người có vợ nha bạn, coi chừng có ngày hối hận.
Trả lờiXóađúng là chỉ có mấy bạn Nặc Danh mới đọc ba chớp ba nháng rồi còm tầm bậy tầm bạ, ra vẻ ta đây phán đoán cứ như là thiệt...
Xóalàm sao mà bạn có thể còm câu này ở đây??? thiệt là bậy bạ quá đi! :p (nói vậy tự hiểu nha bạn Nặc Danh)
hihi
Xóa