Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

Lọng cọng (15)

1.
Cả tháng nay, sáng nào mở mắt ra, nhỏ Kachi cũng mếu máo khóc và lặp đi lặp lại cái điệp khúc "con hông đi học đâu cô ba!". Cô ba tỉnh bơ, hổng trả lời trả vốn gì hết, ẳm nó xuống đất. Rửa ráy đánh răng thay đồ cột tóc cho nó. Nó khóc quá, cô ba dỗ một câu một "nín đi con, chiều về cô ba chở đi chơi!". Chuyện là sau một thời gian hớn hở hí hửng, giờ nhỏ Kachi đã ỉu xìu mỗi khi nói tới chuyện đi học. Ở nhà ai hỏi nó bất cứ cái gì liên quan đến trường học, lớp học, bạn học là nó giả lơ hông có trả lời. Hỏi dồn nữa là nó khóc thét. Đêm ngủ mớ la hét tùm lum. Miết rồi hông có ai nói động tới chuyện đi học của nó. Mắc cười, hai chữ "đi học" bị nói trại thành hai chữ "đi ấy". Cho nên, tối tối mẹ nó hay kêu nó lên ngủ sớm đi con mai "đi ấy", và sáng sáng cô ba với mấy dì trong xóm cười ngất khi thấy nó khoanh tay mếu máo "thưa bà nội con đi ấy!", "thưa bà tám con đi ấy!", "thưa mẹ con đi ấy!". Có mặt bao nhiêu thưa đủ bấy nhiêu người. Hổng biết tới chừng nào nó mới tìm lại vẻ hớn hở ban đầu? :)

2.
Một buổi trưa trời không có nắng, cô ghé ngang. Dáng buồn buồn. Cô kể lại cái buổi chiều người ta cầm một đống tiền đến trả nợ cho cô. Tôi ngồi hướng hai con mắt về phía cô nhưng hai cái lỗ tai chỉ nghe loáng thoáng mơ màng. Cô nói cái gì mà anh ta không nên làm thế này, cô kia càng không nên làm thế kia. Tôi chỉ cười. Cô nói cô hơi bị sốc và thấy buồn vì chuyện đó. Tôi chỉ cười. Cô kể chuyện hôn nhân trắc trở của mấy đứa cháu trong nhà cô, mấy người quen của cô. Đại khái cũng có một vài tình tiết giông giống chuyện của tôi, hoặc tệ hơn chuyện của tôi. Tôi chỉ cười. Trời đổ mưa lất phất, ra tiễn cô về, cô nắm tay dặn tôi phải nhớ giữ gìn sức khỏe. Tôi chỉ cười. Cô còn nói, nếu có thời gian rảnh, nhớ ghé nhà cô chơi. Tôi chỉ cười. "Cô lúc nào cũng cầu chúc cho con gặp mọi điều tốt lành", cái câu cuối này cô nói chậm rãi lắm. Tôi chỉ cười. Cô về. Tôi khóc :).

3.
Bữa hôm kia, trời chuyển mưa tối đen, lỡ có hẹn với chị kia nên tôi xách xe đi. Đường về, đúng lúc vừa tan tầm, trời mưa rát mặt, tầm nhìn xa chắc hổng được mười mét nữa. Vì đi trên con đường nhiều cây xanh nhất nhì SG, hơi ớn ớn, nên tôi mới nhận thấy mưa lớn mà chẳng có một ngọn gió nào. Tôi chạy chậm, rất chậm. Dòng người đang đội mưa chạy trên đường cũng rất chậm. Lần lượt. Nối đuôi nhau. Trật tự. Nhẫn nại. Hiền lành. Có cảm tưởng như con người ta sống chậm lại khi chạy xe dưới mưa thì phải? Cũng buổi chiều hôm đó, tôi nhớ ra mình là một kẻ hầu như chưa bao giờ biết trú mưa là gì. Còn một điều hay ho nữa, tôi phải kể... đó là... tôi cũng đã quen với việc xếp áo mưa, tự lâu rồi ;).

4.
Sắp tới ngày 20/10, đi ngoài đường thấy quá chừng băng-rôn với pa-nô cổ động. Trưa nay, dừng đèn đỏ sáu mươi lăm giây ở ngã tư THĐ - NTH, tôi đọc nhẩm mà cũng thuộc được câu này "Phụ nữ TPHCM tích cực học tập, lao động sáng tạo, xây dựng gia đình hạnh phúc". Ngẫm tới ngẫm lui, thấy nào giờ mình cũng chỉ làm tốt được có hai cái vế đầu. Vế thứ ba, có lẽ phải phấn đấu trong năm tới, hoặc năm tới nữa!? ;)

 

5.
Lâu rồi mới viết tiếp sê-ri lọng cọng, tự nhiên thấy mình cũng lọng cọng quá đi...

2 nhận xét:

  1. Chào bạn. Mình cũng rất thich bài này. Nhưng mình thấy hình như Hoàng Oanh ca hay hát.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ý bạn là Hoàng Oanh ca hay hơn?? X. cũng hông biết nữa, chỉ thấy nghe chị này hát có nhiều cảm xúc nên lưu lại để nghe thôi ;)

      Xóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...