Một bữa tối, bạn gọi, líu lo cả tiếng đồng hồ. Lần nào cũng vậy, cứ cách mười phút thì cuộc gọi tự động ngắt. Rồi gọi lại. Là do công việc sử dụng điện thoại nhiều, bạn xài gói cước tiết kiệm gì đó.
Bình thường bạn gọi, ngắt, gọi khoảng ba bốn lần thôi. Lần này bạn gọi trễ, nói lâu hơn bình thường. Bạn hỏi thăm gần hết đám bạn cũ, bạn quan tâm kỹ càng chuyện đời tư của tôi, bạn kể hết chuyện đời tư của bạn, bạn say sưa nói về công việc mới hấp dẫn và tình yêu mới có thể sẽ tiến xa hơn trong năm nay. Bạn nói huyên thuyên cả buổi, lúc sôi nổi, lúc thở dài, lúc cười khúc khích, lúc lại lặng thinh.
Rồi bạn hạ giọng ấp úng "... thật ra... bữa nay... kỷ niệm mười ba năm ngày cưới của tui". Nói tới chữ cuối thì bạn nghẹn khiến tôi lặng người một lát mới hỏi được một câu hết sức thừa thải "bà nhớ ổng hả?".
... Quay đi quay lại mà đã gần bảy năm bạn một mình nuôi con và tự tạo dựng cho mình một cuộc sống lành mạnh đáng nể. Tôi vẫn nhớ như in một ngày mưa, mới sớm bửng, bạn gọi điện báo tin anh T. chồng bạn bị đột quỵ, giọng bạn khản đặc nói không ra hơi. Tôi vẫn nhớ khi làm nhiệm vụ báo tin cho đám bạn thân thiết của tụi tôi hay, ai nấy đều thảng thốt kêu trời kêu đất. Nhìn bạn xanh xao chết lặng và thằng Th. nhỏ xíu ngây ngô trong bộ đồ tang, không ai cầm được nước mắt. Năm đó bạn mới hai mươi chín tuổi.
Tôi không thể nói với bạn, đó là quá khứ đã qua lâu lắm rồi, đừng nhớ nữa. Tôi cũng không thể động viên bạn theo kiểu hãy nhớ hiện tại và tương lai là quan trọng nhất. Lẽ nào tôi có thể ngăn bạn thôi nhớ thương đến người chồng đã khuất, vĩnh viễn đời này không bao giờ còn có thể gặp lại. Tôi chỉ biết im lặng lắng nghe bạn thổ lộ nỗi buồn-nhớ-thương. Trong giọng nói của bạn, nỗi nhớ đó, giờ phút này, đã có thể nhẹ như gió, thoảng như mây rồi. Nhưng, kẻ làm bạn như tôi vẫn cảm nhận được độ sâu đậm và tinh khiết của nó, chẳng hề thay đổi.
Tôi chỉ đang nói tới nỗi nhớ của bạn tôi thôi. Tôi không muốn đả động gì tới nỗi nhớ của mình. Nhất là trong những ngày mưa gió dầm dề dai dẳng này...
Mà thiệt ra thì... tôi muốn kể chuyện hôm qua tôi đi ngang vòng xoay Hàng Xanh, tôi có một nỗi nhớ miên man về những ngày bộ ba KB xưa. Đi làm ra. Hí hửng ghé cái quán bên đường kia kìa. Làm một mâm cá lăng hai món, một nướng muối ớt, một nấu lẩu măng chua. Mèn ơi, ngon dữ lắm. Tôi nhớ tới hai bạn hiền, bạn Ng. đang ở tuốt Đan Mạch và bạn H. đang ở ngoài Hà Nội, nếu tôi nhắc, chắc hai bạn này sẽ ôm mặt kêu trời kêu đất, trách tôi ác ôn, rồi chảy nước miếng thèm thuồng cả ngày cho coi... Mà thiệt ra thì... tôi còn nhớ, tôi có hứa với bạn A. sẽ dẫn bạn đến quán này thưởng thức món cá lăng kia, mà giờ, chẳng biết bạn đã biền biệt ở phương trời nào rồi??
Có vậy thôi. Tôi không muốn đả động gì tới nỗi nhớ của mình ;).
Tôi không thể nói với bạn, đó là quá khứ đã qua lâu lắm rồi, đừng nhớ nữa. Tôi cũng không thể động viên bạn theo kiểu hãy nhớ hiện tại và tương lai là quan trọng nhất. Lẽ nào tôi có thể ngăn bạn thôi nhớ thương đến người chồng đã khuất, vĩnh viễn đời này không bao giờ còn có thể gặp lại. Tôi chỉ biết im lặng lắng nghe bạn thổ lộ nỗi buồn-nhớ-thương. Trong giọng nói của bạn, nỗi nhớ đó, giờ phút này, đã có thể nhẹ như gió, thoảng như mây rồi. Nhưng, kẻ làm bạn như tôi vẫn cảm nhận được độ sâu đậm và tinh khiết của nó, chẳng hề thay đổi.
Tôi chỉ đang nói tới nỗi nhớ của bạn tôi thôi. Tôi không muốn đả động gì tới nỗi nhớ của mình. Nhất là trong những ngày mưa gió dầm dề dai dẳng này...
Mà thiệt ra thì... tôi muốn kể chuyện hôm qua tôi đi ngang vòng xoay Hàng Xanh, tôi có một nỗi nhớ miên man về những ngày bộ ba KB xưa. Đi làm ra. Hí hửng ghé cái quán bên đường kia kìa. Làm một mâm cá lăng hai món, một nướng muối ớt, một nấu lẩu măng chua. Mèn ơi, ngon dữ lắm. Tôi nhớ tới hai bạn hiền, bạn Ng. đang ở tuốt Đan Mạch và bạn H. đang ở ngoài Hà Nội, nếu tôi nhắc, chắc hai bạn này sẽ ôm mặt kêu trời kêu đất, trách tôi ác ôn, rồi chảy nước miếng thèm thuồng cả ngày cho coi... Mà thiệt ra thì... tôi còn nhớ, tôi có hứa với bạn A. sẽ dẫn bạn đến quán này thưởng thức món cá lăng kia, mà giờ, chẳng biết bạn đã biền biệt ở phương trời nào rồi??
Có vậy thôi. Tôi không muốn đả động gì tới nỗi nhớ của mình ;).
***
[Ở nơi xa xôi ấy, xin bình yên chở che cho người xa khuất...
Để nơi này, ta nghe lòng nguôi ngoai, thanh thản...
Dẫu biết rằng, nỗi nhớ nhung sẽ là mãi mãi, mãi mãi...]
Để nơi này, ta nghe lòng nguôi ngoai, thanh thản...
Dẫu biết rằng, nỗi nhớ nhung sẽ là mãi mãi, mãi mãi...]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))