Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

Một mình đi khắp thế gian


Từ hồi đầu tháng mười, tôi đã lăm le lên kế hoạch cho một chuyến đi dài và xa. Ngoài chuyện lo tìm hiểu phương tiện tàu xe, giờ giấc, nhà nghỉ, ăn uống, đặc sản... tôi còn cân nhắc những điểm đến của mình. Nơi nào gợi cho tôi nhớ kỷ niệm xưa, ngày có đôi có cặp, tôi cắt bỏ hổng thương tiếc. Hầu như hành trình sẽ là những nơi tôi chưa từng đặt chân tới, hoặc đã tới nhưng chưa thấy thấm. Phương tiện di chuyển thì có đủ loại với giờ giấc đã được ước tính sẵn. Tàu hỏa, xe du lịch đi ban ngày để ngắm cảnh. Về bằng máy bay giá rẻ cho nó khỏe người. Và thông dụng nhất trong suốt hành trình có lẽ là đi bộ với mục đích nhìn ngó thiên hạ, ăn hàng và giảm cân ;).

Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi chỉ đang đợi đúng thời điểm là xách balo lên, và đi!

Nhờ bạn Google, tôi có được rất nhiều thông tin bổ ích. Hễ muốn tìm cái gì là có cái đó. Học hỏi được cả những thứ hay ho mà mình chưa từng nghĩ tới. Hay thậm chí còn được cổ động tinh thần khi đọc mấy bài viết nói về xu hướng nữ giới đi du lịch một mình. Phụ nữ đi du lịch một mình có thể xuất phát từ một mối quan hệ tình cảm, hôn nhân không tốt đẹp, hoặc đơn giản chỉ để thư giãn và thực hiện sở thích cá nhân. Mèn ơi, cả ba cái vế trong câu trên đều chính xác với tôi, ít nhất là lúc này đây :).

Nói chuyện phụ nữ đi du lịch một mình, tôi nhớ hồi xưa tôi làm nhà hàng KB trên đường ĐK, ngay trung tâm SG, chủ yếu là bán cho khách đoàn của các công ty du lịch. Ở quầy tiếp tân có một cuốn sổ lớn để ghi thông tin đặt chỗ. Mỗi ngày, lúc đầu giờ chưa có khách, mấy đứa tôi hay ghé mắt đọc để biết hôm đó có đoàn nào, bao nhiêu khách, có lưu ý nào đặc biệt hay không. Thường khách nước ngoài như châu Âu họ thường đi từng đoàn lớn từ mười cho đến năm bảy chục khách. Còn khách châu Á, nhất là cái thời đổ bộ của du khách Nhật qua VN, đoàn của họ rất hiếm khi có đoàn lớn, mà có rất nhiều đoàn khách chỉ có hai hoặc một người. Một người thì vẫn gọi là "một đoàn" nha. Lúc mới vô làm tôi cũng thắc mắc hoài, sau đó thì quen dần. Hình ảnh những cô gái Nhật với túi đeo chéo, một cái máy ảnh trên tay và một quyển sách chắc là cẩm nang du lịch VN bằng tiếng Nhật làm tôi ngưỡng mộ vô cùng, bởi nhìn họ rất là tự do tự toại. Có nhiều cô Nhật can đảm lắm, đi du lịch một mình khắp nơi mà chẳng hề biết một chữ tiếng Anh nào. Họ giao tiếp với mình bằng cách ra dấu hoặc chỉ vào quyển sách song ngữ trên tay. Hay một cái là, quơ quào một hồi, hai bên cũng có thể hiểu ý nhau khá tốt :).

Nói chuyện phụ nữ đi du lịch một mình, tôi nhớ hồi cách đây hơn ba năm, lúc đó buồn tình, tôi leo lên xe tốc hành một mình đi VT. Tôi thuê căn phòng trên lầu của một nhà nghỉ nhỏ ngay sát Nhà thờ Bãi Dâu. Căn nhà nghỉ cũ kỹ nhưng có cái "viu" ngó ra núi rất đẹp. Thậm chí là khi nằm trên giường, tôi cũng ngó thấy được Đức Mẹ đứng trên núi, qua cái cửa sổ nhỏ duy nhất của căn phòng. Lúc đó ở bên ngoài trời mưa dầm lạnh lẽo nhưng vì thấy Đức Mẹ, tôi cảm thấy rất ấm áp yên lòng. Cả đêm tôi mở máy nghe nhạc nhỏ nhỏ, đọc sách rồi ngủ. Sáng ra, tôi không màng ăn sáng nên tiếp tục nằm nướng và đọc sách say sưa. Chừng mười giờ thì nghe tiếng gõ cửa. Tôi lên tiếng hỏi ai đó rồi mở cửa thì gặp ông chủ nhà, ổng cười cười phân bua là "vợ tôi thấy cô sáng giờ chưa có xuống, sợ cô có chuyện nên lên coi cô có sao hông!?!?". Tôi nhớ lúc đó tôi mắc cười quá chừng. Buổi trưa đi ăn, gặp hai vợ chồng ở dưới nhà, họ cũng phì cười khi vừa nhìn thấy tôi. Tôi hỏi chị chủ nhà bộ dòm tướng em giống hạng người thất tình toan tính tự tử lắm hả chị? Chị nhà chỉ cười, còn anh nhà thì nói ai biết được, phụ nữ mà đi một mình thì đáng để người ta sinh nghi lắm!?!?. Giờ nhớ lại hai vợ chồng nhà đó, tôi vẫn thấy mắc cười.

Tôi không thuộc dạng người dễ hòa nhập cộng đồng nhưng lại thuộc dạng người rất dễ thích nghi. Ai sao mình vậy. Ít có làm bộ làm tịch làm eo làm sách hay chảnh chọe với ai. Có khá nhiều bạn hiền rất có hứng thú đi du lịch với tôi, chỉ cần tôi hú một tiếng. Nhưng kỳ này, tôi quyết âm thầm lặng lẽ ra đi, hổng hề rủ rê ai. Tôi chỉ muốn lang thang một mình thôi. Chỉ một mình. Đi. Để cảm nhận đời, người, và chính bản thân mình.

Bữa sau rảnh, tôi sẽ kể lại trải nghiệm của tôi ở Tuy Hòa và Quy Nhơn, hai thành phố biển du lịch rất hiền hòa và đáng yêu. Bởi có thể, trạm dừng đầu tiên của tôi trong chuyến đi này sẽ là ga xe lửa Tuy Hòa, Phú Yên :).

7 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. Có luôn đó chị F. Nhưng mà hành trình kỳ này của em hổng có Ninh Bình, Hạ Long với Sapa ;). Mấy chỗ đó in dấu toàn là kỷ niệm đẹp của em kg hà, em chỉ sợ mình cầm lòng hổng đặng khi ở đó một mình. Để chừng nào lại có đôi có cặp, em mới dám quay lại mấy nơi cảnh sắc đẹp tuyệt đó :)

      Xóa
  2. Nếu ra HN đúng dịp chị ở nhà thì rủ chị du lịch bụi cùng nhé!:). Chị thông thạo hết đường phố ngõ ngách, mỗi tội không dám đi xe máy :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. chắc em chỉ đi bộ dạo dạo thôi chứ em nghe đồn giao thông HN hổng có trật tự mấy phải hôn chị? :)

      Xóa
    2. Uh, giao thông ở HN cũng khiếp thật. Nhưng đi vào buổi sáng sớm dễ chịu lắm, nhất là vào mùa này, mùa đẹp nhất trong năm!

      Xóa
  3. Nhiều lúc cô cũng có ý nghĩ khoái đi chơi một mình như MX vậy ; nhưng mà rồi cứ hẹn lần hẹn lữa...Giờ già rồi đâm tiếc lắm !

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...