Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

Lọng cọng (20)


1.
Nói tới chuyện nhặt được của rơi trả người bị mất, tự dưng bồi hồi nhớ lại cái thời tôi còn làm thu ngân nhà hàng. Hầu như tháng nào cũng có khách bỏ quên đồ, mấy bạn phục vụ đem vô quầy gửi lại. Từ những món thường thường như mắt kiếng áo nón hộp quẹt cho đến những món có giá trị như điện thoại, bóp ví, giấy tờ tài liệu. Khách bỏ quên đồ cũng có nhiều hạng người. Có một chị khách quen, thường ngày vẫn rất khó tánh và chảnh chọe, một lần bỏ quên cái túi xách, mà trong đó theo lời chị, có rất nhiều giấy tờ và tài sản quý giá. Sau khi hốt hoảng tìm nhiều nơi mà không thấy, chị quay lại nhà hàng cầu may. Khi bạn phục vụ vừa đưa ra cái túi, chị oà khóc mừng rỡ, rút ví đưa liền cho mấy bạn một mớ tiền tip. Và từ dạo ấy, chị đổi tánh, trở thành một khách hàng rất ư là dễ thương của tụi tôi. Lại có một ông khách kia ăn bận rất là lịch sự, hổng biết lơ đễnh sao đó mà để quên nguyên cái ví tiền. Bạn phục vụ báo anh quản lý rồi mang cái ví đó bỏ vô túi nylon niêm lại gửi trong quầy. Chừng mươi phút sau ông khách này quay lại vẻ mặt căng thẳng. Ổng chưa lên tiếng hỏi thì bạn phục vụ đã nhận ra ổng và dẫn vô quầy lấy lại ví. Tự dưng ổng hậm hực cầm lấy cái ví, giở ra coi rồi quay lưng đi một nước hổng thèm cám ơn ai một tiếng nào. Tụi tôi chỉ còn nước nhìn nhau lắc đầu bó tay.

2.
Tuần trước đi ăn tối với vợ chồng bạn H. xong mấy bạn náo nức rủ nhau đi coi phim. Tôi ngồi thừ ra một hồi mới nói đã bốn năm rồi, tôi chưa quay lại rạp chiếu phim một lần nào. Nhớ thời còn nhỏ xíu, tôi cũng chịu khó theo mấy anh chị trong xóm xếp hàng chen lấn ở mấy rạp Quốc Tế, Khải Hoàn gần nhà, nhiều khi mất dép rách áo, để rồi say sưa coi tới coi lui mấy bộ phim đình đám hồi đó: Aladin và cây đèn thần, Tên trộm thành Bát-đa, Công chúa Arabela và chiếc nhẫn thần kỳ... Nhớ thời hoàng kim, một tuần tôi đi coi phim bèo lắm cũng hai ba lần. Lịch chiếu phim hàng tuần, rạp nào thứ mấy khuyến mãi mua một vé tặng một vé, giảm giá, tặng quà tôi nắm trong lòng bàn tay. Hầu như tất cả rạp chiếu phim lớn nhỏ cũ mới trong thành phố này, tôi đều đã chui vào thưởng thức.Vậy mà, đã bốn năm rồi, tôi đi ngang mấy cái rạp đó còn hổng dám dòm vô... Thỉnh thoảng, dẫn mấy đứa nhỏ vô Citiplaza ở Nguyễn Trãi, tụi nó kèo nài miết phải ghé vô Galaxy mua bắp rang bơ. Đứng ở cái sảnh của nó, tự dưng trong bụng tôi cứ có cảm giác lạc lõng lạnh lẽo một cách lạ lùng.

3.
Cuối cùng, sau nhiều ngày tập trung tất cả tinh thần sức lực bỏ ăn quên ngủ, với sự hỗ trợ đắc lực của thầy H. và em P., tôi đã hoàn thiện được cái web mới đẹp mắt và như ý. Nghĩ lại còn thấy phê. Dù em P. mấy lần tới cửa hàng hỗ trợ mà thấy tôi quay như chong chóng mấy bữa giáp tết nên thương tình nói để em về nhập liệu dùm chị một mớ. Cả tuần lễ hai chị em ngày nào cũng vừa đàm đạo vừa chỉnh sửa, rồi phát sinh cái này cái kia. Tôi thì nôn nao xài web mới, mà em P. cứ hỏi dằn dằn chắc ăn chưa chị, em mà chạy cái web mới là web cũ của chị không còn một dấu tích gì nữa hết nha. Em nó nhắc ba lần làm tôi chùng bước ba lần, coi kỹ lại là thể nào cũng lòi ra cái này cái kia. Tới giờ chót, tôi còn sực nhớ ra có tới hơn hai trăm mặt hàng tôi đang để ở chế độ ẩn, phải lưu lại cấp tốc, mắc công mai mốt có hàng lại mò mẫm tìm thông tin. Vậy là tôi phải đăng nhập web cũ rồi chuyển từng thứ qua web mới. Quá nhanh quá nguy hiểm, quá lâu quá mệt mỏi, bỗng dưng đầu óc sáng láng nảy ra ý copy dán cấp tốc vô file Word cũng được mà. Mất một buổi chiều, tôi chỉ ngồi nhấn Ctrl + C và Ctrl + V không mà mấy ngón tay mỏi nhừ. File Word hoàn tất dài mấy chục trang. Đuối như con muỗi, em nó mới cười hà hà chạy web mới cho tôi ;). Còn bây giờ là năm giờ chiều ngày 28 Tết, tôi còn ngồi ở cửa hàng, đã có chút thời gian rảnh rỗi, vừa mê mẩn coi xong một bộ phim HQ hay, đẹp và buồn: Daisy. Thấy bạn Youtube còn rét-còm-men thêm mấy phim nữa thấy mê quá. Hãy đợi đấy ;).

4.
Mèn ơi, đi tút lại cái xe ăn tết mờ ngó thấy em Attila Elizabeth phiên bản mới 2014 thấy ham quá chừng. Mấy đứa bạn xúi mần đại một chiếc đi. Tôi thì tôi thấy ham lắm, mờ bây giờ, tôi vẫn còn iu bạn này dzữ dzội quá. Tôi thiệt không cam tâm bỏ rơi người bạn cũ đã từng theo tôi tới tận chân trời góc biển này. Bạn ấy, đối với tôi, lúc này, vẫn còn đáng iu lắm ;)


5.
"Khi trái tim bạn tràn đầy nước mắt, khi mỗi bước chân của bạn rỉ máu vì những mũi gai, hãy mỉm cười để cho mình thêm một chút dũng khí, để vững tin bước đi trên con đường đời phía trước. Và ít nhất thì mỉm cười để làm chỗ dựa cho người khác khi họ lâm vào hoàn cảnh như bạn, mỉm cười để không ai phải buồn khổ như ta nữa…"
Đọc được câu này bên trang bạn Ngọn lửa nhỏ, thấy cũng chí lý, chép lại để học hỏi.

2 nhận xét:

  1. Nói về việc nhặt của rơi trả lại, mình nhớ một lần mình và mấy người bạn đi ăn rồi bỏ quên đồ ở quán, đến khi sực nhớ thì trời cũng tối, gọi điện thoại hú họa đến nhà hàng, mô tả món đồ đã bỏ quên, nhân viên nhà hàng sốt sắng mang đến tận khách sạn (lúc ấy bọn mình đang đi công tác), bọn mình gửi tiền bồi dưỡng cô nhân viên nhất quyết không nhận vối lý do "nhà em gần đây, em đi về ngang nên không mất công chi cả đâu". Bọn mình cảm động vô vàn luôn :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng là ở đâu cũng có người vầy người khác ha ;)
      Nhớ hồi mình đi Nha Trang 2004, lúc check-out cũng quên lấy lại CMND, vậy là một bạn ở khách sạn chạy xe máy ra tận ga Nha Trang dáo dác kiếm tụi mình để đưa lại ;).

      Xóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...